Chương trước
Chương sau
Đăng trong nhà "bacom2"

Dù Hồng Văn có tài giỏi đến đâu thì một ngày cũng chỉ có mười hai canh giờ, huống chi địa vị Thái tử tôn quý quá chừng, đâu thể nào để Thái tử bị thiệt thòi.

Kết quả là, Hồng Văn chẳng những không có khả năng tiếp tục công việc ở Thái Y Viện, mà còn khó có thể tiếp tục dạy học ở Thượng thư phòng.

"Đây chính là bỏ bê nhiệm vụ phải không ạ?" Hồng Văn lấn cấn hỏi sư phụ.

Người ta đều vui sướng khi được thăng quan. Tuy không thể nói là mình không vui, nhưng Hồng Văn luôn cảm thấy đã phản bội bổn phận.

Hồng Nhai đang lau chùi trường thương, nghe vậy hỏi: "Bổn phận của đại phu là gì?"

Hồng Văn đáp không cần nghĩ ngợi: "Trị bệnh cứu người ạ."

Hồng Nhai gật đầu: "Vậy bổn phận của Thái tử Thiếu sư thì sao?"

Hồng Văn chớp chớp mắt: "Dạy dỗ Thái tử ạ."

"Thế về sau Thái tử phải làm gì?" Hồng Nhai tiếp tục hỏi.

Hồng Văn hiểu ra.

Thái tử chính là Hoàng đế tương lai, mỗi hành động, lời nói và việc làm của Hoàng đế đều liên quan đến phúc lợi của vạn dân. Nếu dạy dỗ Thái tử thành vị vua tốt, tương đương với việc cứu được ngàn ngàn vạn vạn bá tánh.

"Hà Viện phán cũng khuyên vậy đấy ạ." Hồng Văn vuốt mũi, lại thoáng bối rối, "Nhưng thình lình không được chữa bệnh nữa, trong lòng con thật sự hụt hẫng."

Hơn nữa hắn cũng cảm thấy sợ hãi, đây là dạy học cho Thái tử đó! Mình là dân giang hồ, thậm chí chưa từng vào học đường chính quy, có thể đảm nhận được trách nhiệm này không?

Đây đâu thể nào giống như chơi với trẻ con? Giả sử dạy dỗ sai lầm, Thái tử lớn lên mà nhân cách có vấn đề, chẳng phải mình sẽ trở thành đao phủ hãm hại bá tánh?

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn!" Hồng Nhai vươn bàn tay to lớn xoa xoa đầu hắn, "Nếu Hoàng đế cảm thấy con có thể làm được thì con nhất định sẽ làm được."

Không đề cập tới những khúc mắc của ông và Hoàng đế năm xưa, Hồng Nhai phải công nhận Long Nguyên Đế xác thật là một minh quân hiếm có, bằng không lúc trước ông chẳng đồng ý cho đồ nhi vào Thái Y Viện.

Nếu là minh quân, dẫu Long Nguyên Đế có yêu thương em gái cách mấy thì sẽ tuyệt đối không dùng giang sơn xã tắc làm trò đùa. Một khi Hoàng đế đã quyết định bổ nhiệm vị trí này, tiểu đồ đệ nhà mình tất nhiên có chỗ hơn người.

Đầu Hồng Văn nghiêng ngả theo bàn tay Hồng Nhai: "Sư phụ, ngài cảm thấy con làm được ạ?"

Hồng Nhai cười: "Được chứ!"

"Vâng, nếu sư phụ cũng nói như vậy, con nhất định sẽ làm được!" Hồng Văn cười toe toét, khoe hàm răng trắng đầy miệng.

"Thằng nhóc thúi." Hồng Nhai bật cười.

Được tiểu đồ đệ nhà mình tín nhiệm đến thế, phải nói rằng trái tim của người làm sư phụ thật sự rất ấm áp.

Hừ hừ, ngươi làm Hoàng đế thì sao nào?

Dù gì vẫn kém hơn ông đây, một kẻ giang hồ tay trắng!

"Còn phần không thể khám bệnh cho người ta," Hồng Nhai vô cùng khoái chí, càng có hứng thú nói chuyện, "Con là đại phu chân chính, giả sử hiện tại họ tước bỏ chức Thái y của con, dẫu không làm thái y thì sao nào? Chẳng lẽ một thân y thuật cũng vứt bỏ?"

Hồng Văn sửng sốt: "Đúng há!"

Ta vẫn là Thái y mà!

Cả đời ta vẫn là đại phu!

Trước kia mình chỉ là một du y vô danh trong giang hồ, chẳng phải vẫn có thể chữa bệnh cho người ta?

Lấn cấn gì nữa!

Hồng Văn ơi Hồng Văn, ngươi đúng là ngây ngốc quá lâu ở kinh thành, đầu óc mụ đi rồi. . .

Dù được lãnh chức này hay chức kia thì có ảnh hưởng gì đến y thuật của mình?

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Hồng Văn cảm giác gông xiềng trên thân đều được tháo bỏ, cả người nhẹ nhàng hẳn.

Hắn vừa định cảm ơn, đột nhiên phát hiện bàn tay Hồng Nhai chỗ trắng chỗ đen, rõ ràng là dính đầy dầu và rỉ sét khi lau trường thương, tức khắc thót cả tim.

"Sư phụ."

"Gì?"

"Vừa rồi ngài xoa đầu con, đã rửa tay chưa?"

". . . Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Ối chao, thằng nhóc thúi này muốn khi sư diệt tổ hả?!"

Mời đến chơi nhà ɓαᴄom𝟸 trong ᥕαƭƭραɗ. Thái tử Thiếu sư tuy chỉ là phụ tá không có thực quyền, nhưng vẫn giữ chức quan từ nhị phẩm, chắc chắn tương lai sẽ thành sư phụ và tâm phúc của tân hoàng, không ai dám coi khinh.

Ý chỉ thăng Hồng Văn làm Thái tử Thiếu sư vừa ban ra, quà tặng tới tấp đưa đến chất đầy sân lớn của Hà gia, trong đó không thiếu vàng bạc và các loại đồ cổ kim ngọc, giá trị không thể đo lường.

Nhìn đống quà đủ để mở ngày hội giám bảo ngay tại chỗ, Hồng Văn choáng váng, theo bản năng đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía sư phụ và Hà Thanh Đình: "Làm sao đây ạ?!"

"Ăn của chùa phải quét lá đa", sự tình liên quan đến Thái tử, hắn thật không dám nhận quà bừa bãi!

Hồng Nhai theo thói quen định xoa đầu tiểu đồ đệ, tay còn chưa giơ lên tới, Hồng Văn đột nhiên nhảy bật sang một bên, cảnh giác hỏi: "Sư phụ rửa tay chưa?"

Hồng Nhai: ". . . Rửa sạch rồi."

"Ồ," Hồng Văn ngoan ngoãn nhảy trở về, dụi đầu vào tầm tay Hồng Nhai, "Vậy thì không sao, sư phụ xoa đi ạ."

Hồng Nhai dở khóc dở cười, hung hăng vò đầu hắn, lúc này mới lười nhác nói: "Đâu có gì phải lo! Hiện giờ con không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai, chỉ giữ lại một số quà của những bằng hữu thường xuyên tiếp xúc thôi. Còn lại, sai người đưa trả về là được."

Nói đúng ra, tuy Hồng Văn giao thiệp rộng nhưng phần lớn ở trong dân gian, còn trong triều đình chỉ ở mức độ hời hợt, đâu thân thiết đến cỡ này.

Xét cho cùng, đa số người tặng quà đều thuộc loại gió chiều nào theo chiều nấy, xem Hồng Văn như con xúc xắc trên chiếu bạc, thấy đổ được không tệ mới rút một cọng lông từ chín con trâu nhà mình tới đặt cọc.

Mấy món đồ này chả đáng giá là bao đối với đại gia tộc, dẫu đặt cọc thua cũng không đến mức thương gân động cốt; nhưng nếu thành công thì tương đương với việc mua cho hậu nhân nhà mình vinh hoa phú quý cả đời, có thể nói là canh bạc quá hời!

Hà Thanh Đình hướng dẫn Hà Nguyên Kiều bắt đầu phân loại các danh mục quà tặng, Hồng Văn quan sát một lúc là bừng tỉnh hiểu ngay: "Đúng rồi, bằng hữu ngày thường thân thiết với con dĩ nhiên sẽ biết đúng mực, quả quyết không làm cho con khó xử trong vấn đề này, quà của họ đều vừa phải nên con nhận lấy cũng không sao."

Còn những người khác có động cơ thầm kín thì hầu hết đều tặng đồ có giá trị, nếu họ không thành tâm thì trả về cũng chẳng việc gì!

Hồng Nhai và Hà Thanh Đình đều gật đầu, vẻ mặt kiểu "trẻ nhỏ dễ dạy": "Đúng là vậy đó."

Hồng Văn thở phào nhẹ nhõm: "Thụ giáo thụ giáo, thật là làm chuyện gì đều phải học hỏi."

Dừng một chút rồi cười: "Trước đó cháu còn nghĩ, làm phiền Hà gia như vậy khiến cháu rất băn khoăn, không biết có nên ra ngoài tìm nơi ở. . ."

Lời còn chưa dứt, Hà Nguyên Kiều đi lên bá vai hắn cười nói: "Thằng nhóc này luôn có tật xấu thích suy nghĩ vớ vẩn! Hiện giờ Thái tử còn nhỏ, Bạch tiên sinh đã già, vị trí Thái tử Thiếu sư của đệ không chỉ cần đệ dạy dỗ Thái tử cách làm người xử thế, mà ngay cả ẩm thực cuộc sống hàng ngày cũng cần đệ quan tâm, chắc hẳn thời gian ngủ lại Đông Cung sẽ rất nhiều! Đến lúc đó e là mười ngày nửa tháng cũng chưa về một chuyến. Huống chi cuối năm đệ sẽ chuyển đến phủ công chúa, giả sử có phiền toái thì đâu kéo dài thêm bao lâu?"

Hồng Văn nghe vậy mới sực nhớ ra: Phía sau Kỳ Lân Điện đúng là có gian phòng đặc biệt chuẩn bị cho Bạch tiên sinh! Có khi thời tiết xấu, hoặc ngẫu nhiên Long Nguyên Đế triệu hắn nói chuyện quá muộn, sẽ thuận thể cho phép hắn đến đó ngủ lại trong cung.

****************

Thân phận thay đổi, cảm giác tự nhiên bất đồng, nhưng đối với Hồng Văn thì sự thay đổi lớn nhất chính là:

Mình thật sự phải dậy sớm lên triều!

Chuyện này quả thực quá mới mẻ.

Bởi vì Thái tử Thiếu sư là chức quan từ nhị phẩm, Hồng Văn trực tiếp đôn lên hàng ngũ các quan văn đệ nhị, một gương mặt non choẹt ngay giữa hàng lão đại nhân râu tóc bạc trắng thật quá nổi bật.

Tay chân Hồng Văn lóng ngóng không biết nên đặt vào đâu, anh chàng nở nụ cười gượng gạo chắp tay vái chào xung quanh: "Chư vị đại nhân mạnh khỏe, tiểu bối mới đến, nếu có chỗ nào không chu toàn, kính mong được chỉ dạy bao dung."

Dù sao người nào cũng cao tuổi hơn mình, kinh nghiệm cũng sâu hơn, cứ cúi đầu vái hết là được!

Một đám lão đại nhân đều rất hòa nhã, yên tâm tiếp nhận chào lễ của hắn, cười ha hả nói không dám.

Nếu là người khác thì sẽ thành vấn đề rồi, một thằng oắt mới hai mươi tuổi đầu, dựa vào đâu mà cùng ngồi cùng ăn với bọn họ đã sống hơn nửa đời người?

Nhưng Hồng Văn thì khác: Thứ nhất hắn là đại phu, là một đại phu có thể khởi tử hồi sinh, chẳng những thế còn được Thái Y Viện coi như bảo bối, cho nên hết thảy quan viên có đầu óc đều không sẵn sàng đối đầu với một người như vậy.

Ngộ nhỡ sau này mình bị bệnh, đi Thái Y Viện cầu một thái y, người ta mượn cơ hội trút giận giùm nhãi con nhà mình thì làm sao bây giờ?

Thứ hai hắn là Phò mã, là hoàng thân quốc thích chân chính, các nhân vật trong cung ai mà không thiên vị bênh vực người nhà?

Thứ ba ấy à, làm Thái tử Thiếu sư không có thực quyền nên cũng không là mối đe dọa cho địa vị của bọn họ. Huống chi bọn họ già rồi, cũng nguyện ý tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp cho con cháu trong nhà. . .

Cho nên sau buổi lên triều đầu tiên, Hồng Văn chẳng hề gặp phải một chút khó dễ hay xa lánh như trong tưởng tượng, thật sự rất thoải mái.

Tô Viện sử là chính ngũ phẩm, phải phối hợp trù tính các chính sách chung với nha môn khác nên cũng phải thượng triều. Lúc này ông đứng ở phía sau, nhìn Hồng Văn nhanh chóng hòa nhập với một đám lão đại nhân, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn rất tự hào.

Đây là đứa con của Thái Y Viện chúng tôi!

Bây giờ còn chưa tới đến thời gian thượng triều, các đại nhân đều tụ tập một chỗ nói chuyện, chợt nghe một ông cụ cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Hồng đại nhân định làm gì sau khi tan triều?"

Hắn thật sự quá nhỏ tuổi, thậm chí cháu trai của nhóm lão đại nhân đều lớn tuổi hơn hắn, xem ra cách xưng hô "Tiểu Hồng đại nhân" sẽ không thể nào xóa bỏ trong một thời gian.

Hồng Văn cho rằng các bô lão muốn kéo mình ra ngoài chơi, vừa định mở miệng thì nghe ông cụ nọ không nhanh không chậm thòng thêm một câu: "Hay là muốn đi gặp tiên nữ?"

Hồng Văn: ". . .?!"

Lão đại nhân kia nói xong, bản thân đã cười rộ lên trước, chung quanh một đám bô lão hiểu rõ nội tình cũng ồ lên cười hết đợt này đến đợt khác. Trung tâm quyền lực tức khắc tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Một đoàn lão đại nhân quyền cao chức trọng đột nhiên cười ầm lên, dẫn tới rất nhiều quan viên xung quanh đồng loạt ghé mắt sang, thầm nghĩ có vụ gì vui thế nhỉ, chúng tôi có thể nghe ké hay không?

Hồng Văn bị chọc ghẹo đến mức mặt mày đỏ rực, bị tiếng cười vang vang của đám bô lão khiến đầu óc ong ong.

Chết tiệt, đám bô lão này quá ác rồi!

Kỳ trước quan viên Lễ Bộ mình gặp là ai?! Sao có thể nói hết ra ngoài thế này?!

Hừ, lần sau tái kiến, ta nhất định cho ông nếm mùi bã đậu!

Hồng Văn vừa suy nghĩ lung tung, vừa mang bộ mặt nóng bừng chắp tay thi lễ xung quanh: "Chư vị đại nhân tha cho tiểu bối đi. . . "

A a a, chẳng lẽ đã truyền khắp lục bộ rồi?

Các vị lão đại nhân khoái chí cười một hồi, cảm thấy rất mỹ mãn, lúc này từng người mới vuốt chòm râu trắng xóa gật đầu, nghiêm trang nói: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, có gì mà e thẹn?"

"Đúng lắm đúng lắm, khi Lưu đại nhân còn trẻ đã từng để lại rất nhiều truyền kỳ về tài tử giai nhân  đấy!"

"Ôi chao, ngại quá ngại quá, làm sao so được với Khang đại nhân, viết một bài thơ 'Ứng Nương Phú, tình cảnh ấy vẫn còn sống động trong tâm trí ta đến tận bây giờ. . ."

Nhìn một đám bô lão hăng hái thổi phồng chuyện phong lưu thời trẻ của nhau, còn rất dương dương tự đắc, tất cả lòng kính trọng vốn có của Hồng Văn vỡ vụn rơi đầy đất.

Triều Đại Lộc trọng văn, hắn vẫn luôn nghe đồn tài tử phong lưu hồng tụ thiêm hương, hiện giờ coi như mới hé mở được một góc chân tướng. . .

Thật là chấn động đến cực điểm! Cứ ghé đến ⱳᥲƭƭρᥲժ chơi với ხà ᥴòm.

Sau đó vào thượng triều, bá quan văn võ phát hiện dưới ngự tòa trang bị thêm một bảo tọa. Không bao lâu, Long Nguyên Đế và Thái tử xuất hiện rồi lần lượt ngồi xuống, Thái tử nhìn Hồng Văn trộn giữa nhóm lão thần râu bạc còn cười trộm.

Lần đầu tiên Hồng Văn lên triều, cảm thấy rất mới mẻ, nghe bên này dâng sổ con, đầu kia đưa tới sáu trăm dặm kịch liệt, thật sự thu hoạch tràn đầy đến nỗi đầu óc căng đến mức choáng váng.

Đại khái Long Nguyên Đế cũng hơi mệt, giơ tay đè xuống, trực tiếp điểm danh người Lễ Bộ.

Ông cụ vừa rồi dẫn đầu trêu chọc Hồng Văn bước ra khỏi hàng, cung kính bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, của hồi môn dành cho Trưởng công chúa đã chuẩn bị tề chỉnh, hôm kia đã thỉnh Công chúa xem qua, tuy có hơi tăng giảm nhưng tựu chung là xong rồi ạ."

Long Nguyên Đế gật đầu: "Rất tốt."

Vị Lễ Bộ Thượng thư lại nói: "Đương nhiên, nếu là nam cưới nữ gả, lão thần không ngại nghe thêm ý kiến của Phò mã."

Nói xong câu cuối cùng, trong lời nói rõ ràng mang theo ý cười.

Hồng Văn: ". . ."

Sao lại nhắm sang thằng nhỏ này rồi!

Lần này cả triều văn võ đều nghe được, thế là tòa đại điện đều bắt đầu rộ lên tiếng cười, ngay cả Long Nguyên Đế đang ngồi ngay ngắn phía trên cùng Thái tử cũng phải mím chi.

Hồng Văn: ". . ."

Cười đã rồi, Long Nguyên Đế mới xua tay: "Hắn nhỏ tuổi, chớ chọc ghẹo như thế!"

Lời này nói ra rất thân mật, giống như đang giải vây cho tiểu bối nhà mình, các triều thần vừa nghe đều trầm ngâm suy nghĩ.

Hồng Văn không khỏi cảm động vô vàn, lệ nóng dâng trào trong khóe mắt nhìn về phía Long Nguyên Đế.

Bệ hạ à, thần và sư phụ thật sự oan uổng ngài!

Ngài không chỉ là minh quân, còn là một người tốt!

Cơ mà ngay sau đó, Long Nguyên Đế đổi miệng liền: "Phò mã nghĩ thế nào?"

Trong đại điện im lặng một lúc, sau đó ồ lên tiếng cười còn lớn hơn nữa, như thủy triều điên cuồng đập vào trái tim vỡ nát của Hồng Văn.

Mệt mỏi quá, bãi triều đi nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.