Chương trước
Chương sau
Đăng trong nhà "bacom2"

Triệu Chí Đống phát hiện có gì đó không ổn.

Lễ thành hôn của Trưởng công chúa Gia Chân và Thái tử Thiếu sư Hồng đại nhân sắp tới, trên dưới Lễ Bộ thậm chí Hộ Bộ đều bận tối mày tối mặt, ngay cả người mới vào cũng bị sai sử quay cuồng, ấy thế mà mình lại vô cùng rảnh rỗi?

Thấy Lễ Bộ Thị lang cầm danh sách quà đáp lễ cho khách khứa hoàng gia cắm đầu đi vào, Triệu Chí Đông vội vàng xun xoe: “Đại nhân, hạ quan giúp được gì không ạ?”

“Đúng lúc quá, ngươi. . .” Lễ Bộ Thị lang vừa ngước lên, phát hiện là Triệu Chí Đống, vẻ mặt tức khắc thay đổi: “Ồ, là Triệu đại nhân à, gấp gáp làm gì, ngươi cứ nghỉ ngơi, ờ, nghỉ ngơi đi!”

Thình lình sửa miệng làm Triệu Chí Đống vô cùng bất an: “Sao đại nhân lại nói thế? Hạ quan là một thành viên của Lễ Bộ, nên cùng nhau chia sẻ mới đúng. . .”

Nhất định đã xảy ra chuyện, mình đang bị cô lập!

Ai ngờ Lễ Bộ Thị lang lùi về phía sau một bước, trông có vẻ sốt ruột: “Kêu ngươi nghỉ ngơi thì cứ làm theo, đừng nhiều lời!”

Nói xong lập tức phất tay áo bỏ đi, vừa ra ngoài vài bước lại kêu một người: “Này, ngươi đem danh sách quà đưa đến Hộ Bộ, nói nếu muốn thống nhất đổi thành sứ trắng Quan diêu, bạc cấp cho chúng ta hôm kia không đủ. Đi nhanh về nhanh!”

“Đại nhân!” Triệu Chí Đống choáng váng.

Vì sao thế, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Rõ ràng có việc phải làm, tại sao không giao cho mình?

Còn đang nghi hoặc, chợt nghe loáng thoáng tiếng bàn luận bên ngoài:

“Các vị xem bố cáo chưa?”

“Xem rồi, chậc chậc, nói là người nào có thành tích khảo hạch liên tục  là 'bình' hay thấp hơn trong vòng năm năm sẽ bị biếm quan. . .”

Triệu Chí Đống sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, trước mắt tức khắc tối sầm, vội vàng lao ra túm lấy người đang nói chuyện hỏi: “Bố cáo gì, ở đâu?”

“Này, này, ngươi buông tay!” Người nọ vừa định mắng tên túm áo mình một trận, nhưng nhìn kỹ lại nhận ra là Triệu Chí Đống, vẻ mặt bỗng có chút thương hại và trào phúng, “Ồ, tôi tưởng là ai, hóa ra là Triệu đại nhân! Bố cáo hả? Chẳng lẽ ông không nhìn thấy? Dán ở ngay nha môn lục bộ thường ngày. . .”

Người nọ còn chưa nói xong, Triệu Chí Đống giống như bị một trận gió cuốn ra ngoài.

Hai quan viên liếc nhau, đều bật cười.

“Chậc chậc, hóa ra Triệu đại nhân cũng có thể chạy nhanh như vậy.”

“Thôi thôi, không quá mấy ngày sẽ phải bị biếm quan, tôi cũng không tính toán với ông ta.”

Người liên tục lãnh thứ hạng "bình" trong vòng năm năm phải giáng cấp, vậy Triệu Chí Đống có bao nhiêu cái "bình"? E là cộng lại đã thành hai lần năm năm rồi!

Cha chả, thật xấu hổ khi thường ngày cứ lôi vinh quang của bậc cha chú ra khoe khoang, hiện giờ có đáng gì đâu?

Vinh quang của tổ tiên thì thế nào? Trong kinh ngọa hổ tàng long, quan to quý tộc đi nhan nhản đầy đường, cứ tìm trong ba thế hệ trước thì nhà nào chả có quan to hiển hách? Thế mà lão kia cứ thích huênh hoang.

******

“Nói chuyện gì thế?” Trưởng công chúa Gia Chân đang ngắm nghía chuồn chuồn tre mấy hôm trước Hồng Văn gởi tới, chợt thấy một tiểu cung nữ kéo Thanh Nhạn ra thì thầm. Ban đầu Thanh Nhạn trông có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó lập tức che miệng cười khúc khích.

“Là chuyện liên quan đến cử nhân họ Triệu mà Công chúa và Phò mã gặp phải hôm ăn cơm ở Tứ Hải lâu đấy ạ, cha của y là Triệu Chí Đống ở Lễ Bộ.” Thanh Nhạn bưng tới một mâm thạch lựu, “Vừa truyền đến tin tức, nói Triệu Chí Đống phạm vào tội khi quân nên bị biếm thành thứ dân, tức khắc rời kinh. Con của lão cũng bị tước bằng cử nhân, vĩnh viễn không được tham gia khoa cử.”

Trưởng công chúa Gia Chân giật mình trượt tay, con chuồn chuồn tre đỏ tươi bay vèo ra ngoài: “Tội khi quân? Chuyện gì xảy ra?”

Thanh Nhạn gọi người đi nhặt chuồn chuồn tre, còn mình thì nhỏ giọng kể: “Nô tỳ loáng thoáng nghe được, hình như bệ hạ từng hỏi Triệu Chí Đống nhi tử cưới vợ hay chưa? Lão ta không biết hiểu lầm cái gì, đáp là chưa có, kết quả vừa ra khỏi cửa cung đã phái người trong nhà chạy suốt đêm về quê, buộc con dâu ly hôn.  Thế nhưng không ngờ bệ hạ lại để ý đến chuyện này, cũng phái người âm thầm tìm hiểu, đây chẳng phải lòi ra hết sao?”

Đánh chết Triệu Chí Đống cũng không thể nghĩ ra  được, Long Nguyên Đế sẽ vì chút việc nhỏ này mà đặc biệt phái khâm sai âm thầm điều tra nghe ngóng. Gia nô của lão chạy nhanh đến đâu cũng không so bằng người của Long Nguyên Đế, kết quả khâm sai đang âm thầm điều tra, bèn phát hiện người Triệu gia tới ép buộc bên thông gia đồng ý ly hôn. . .

Thật là đúng lúc bắt gian lại vơ được đầy đủ tang chứng.

Trưởng công chúa Gia Chân nghe xong, cười khinh bỉ: “Tự cho là thông minh.”

Huynh trưởng nhà mình có tính tình thế nào, nàng là người biết rõ ràng nhất -- có thể khoan dung cho quan viên khi thích hợp, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng tội khi quân.

Nếu không làm ra chuyện này, Triệu Chí Đống chỉ là hạng quan viên vô năng tầm thường, cùng lắm thì bị giáng cấp biếm quan, hoặc là nể tình công lao của cha lão mà để lão chết già cả đời ở vị trí Lễ Bộ Viên ngoại lang mà thôi.

Chết nỗi chính bản thân lão làm nên tội, thế là tất cả vinh quang của Triệu gia đều thành tro bụi, bị một cơn gió cuốn tan đến cặn bã cũng không sót lại.

Một đại cung nữ khác mỉa mai: “Hứ, lão già kia muốn ăn rắm của thiên nga đấy! Chắc là thấy bệ hạ vừa tứ hôn nên cũng bổ não, lại nghĩ từ xưa đến nay thường xảy ra chuyện bắt rể khi yết bảng, không chừng nhi tử nhà mình được quý nữ cao môn nào đó nhắm trúng. Con của lão là loại 'người ngại quỷ ghét', ấy mà lão cứ coi như trân bảo. Nếu y chưa có hôn phối thì không nói làm gì, cố tình đã thành hôn đón dâu, chẳng phải thê tử đang cản trở tương lai tốt đẹp của y sao? Thế là quyết định vung tay chặt đứt. . .”

Thật là chủ tử nào người hầu nấy, Trưởng công chúa Gia Chân tài tình nhạy bén, người được nàng trọng dụng đều rất lanh lợi. Tuy không tận mắt chứng kiến, chỉ dựa vào tiền căn hậu quả mà cô nàng đại cung nữ kia có thể đoán được ngọn nguồn đúng đến tám chín phần mười. Nhờ vào ⱳᥲƭƭρᥲժ chơi với ხà ᥴòm.

Từ khi được thăng chức thành Thái tử Thiếu sư, hiện tại Hồng Văn mỗi sáng đều lên triều, buổi chiều đi Đông Cung cùng Thái tử học hành, ngay hôm đó cũng nhận được tin tức: “Khi quân?”

Thái tử không rõ câu chuyện, vốn chỉ nghe qua vậy thôi, nhưng thấy Hồng Văn kinh ngạc như vậy bèn gợi lên hứng thú: “Tiên sinh biết gì sao?”

Hồng Văn vỗ trán, sắp xếp lại suy nghĩ rồi kể một cách ngắn gọn chuyện đã xảy ra, sau đó kết luận: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, Triệu gia rơi vào kết cục này cũng không tính oan uổng, ta chỉ không ngờ xảy ra nhanh như vậy.”

Mấy ngày nay Thái tử trải nghiệm nhiều cuộc sống gian nan của dân chúng, không chịu nổi khi nghe những chuyện như vậy, lập tức nhíu mày: “Theo ta thấy, đây không coi là nhanh. Nếu trong triều vẫn tiếp tục giữ lại quan viên dạng này, kẻ gọi là tài tử đều hành xử như vậy, bá tánh thiên hạ còn có ai để trông cậy vào?”

Hồng Văn bật cười: “Quả nhiên làm Thái tử có khác, khí thế cũng bừng bừng.”

Thái tử bị trêu khiến gương mặt nhỏ ửng đỏ, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng phản bác: “Cô không thay đổi, chỉ hận những kẻ không xứng đáng kia thôi.”

Cậu nhỏ này có tật mỗi khi mất mặt thì lôi xưng hô trang trọng ra thật giống y như đúc với Trưởng công chúa Gia Chân, Hồng Văn khó tránh khỏi "yêu ai yêu cả đường đi", mới định tiến lại "nựng" cằm cậu nhóc một cái thì nghe Tiểu Khuyên Nhi ở ngoài thư phòng thông báo: “Hồi bẩm Thái tử, Hồng tiên sinh, Túc Quận Vương điện hạ đưa Lục Công chúa tới ạ.”(Danh xưng "Cô" là của Thái tử tự gọi mình, cũng như Trưởng công chúa xưng là "Bổn cung" hay Hoàng đế xưng là "Trẫm")

Thái tử lập tức bụm mặt nhảy từ trên ghế xuống đất, đứng cách Hồng Văn ba bước mới buông tay: “Mau mời vào, gọi người dâng trà và bánh ngọt. À, nhất định phải có bánh xốp sữa!”

Qua một lát, Túc Quận Vương dẫn Lục Công chúa tiến vào, vừa thấy Hồng Văn là đôi mắt tỏa sáng. Cậu bé mới định giống như lúc trước kêu “Tiểu Hồng đại nhân”, lại lập tức sực nhớ ra, kéo Lục Công chúa hành lễ thật nề nếp: “Thần đệ bái kiến Thái tử ca ca, bái kiến Hồng tiên sinh.”

Lục Công chúa ngơ ngác nhìn Ngũ ca tuôn ra một tràng ngôn ngữ xa lạ, bị kéo một cái ra hiệu bèn học vẹt theo, giọng non nớt vang lên: “Thần đệ bái kiến. . .”

Thái tử phì cười: “Mau đừng chào hỏi kiểu này, ta nghe mà đầu cũng phình to. Chúng ta đều là cốt nhục chí thân, không cần xa lạ mới tốt. Hai đứa cứ kêu ta Tam ca giống như trước, Tam ca nghe vậy mới thấy vui.”

Túc Quận Vương nhẹ nhàng thở phào, thân thể căng chặt mắt thường có thể thấy được linh hoạt hẳn lên, lập tức hô “Tam ca” rồi nhìn về phía Hồng Văn.

Hồng Văn cười gật đầu.

Túc Quận Vương hớn hở: “Tiểu Hồng đại nhân!”

Thái tử kéo bọn họ ngồi xuống: “Trời nóng quá, sao hai đứa đến đây?”

Túc Quận Vương gãi đầu nói: “Đã ba ngày không gặp Tam ca, đệ nhớ quá nên chạy tới.”

Thái tử hừm một tiếng: “Là nhớ ta hay nhớ người khác?”

Túc Quận Vương liếc sang Hồng Văn, cười hăng hắc ngây ngô, cũng không đính chính.

Thái tử nghiến răng véo nhẹ má cậu em: “Cái đồ vô lương tâm.”

Lục Công chúa lập tức bụm mặt, sợ tiếp theo chính là mình, vội thanh minh: “Mọi người đều nói Tam ca là Hoàng đế tương lai, vô cùng bận rộn, không thể tùy tiện quấy rầy.”

Em gái thì khác, Thái tử xoa đầu bé: “Có bận cũng phải nghỉ ngơi điều độ, hai đứa tới đây khiến ta thật vui.”

Phụ hoàng từng nói người cô đơn thực đáng sợ; ngôi vị hoàng đế tuy mê người nhưng chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo; chỉ có người đang ở địa vị cao mới thể nghiệm hết sự cô đơn đáng sợ khi nhìn bên cạnh không thấy người thân và bạn bè.

Mà thời gian niên thiếu là khi cảm tình thuần túy nhất, ngài không hy vọng nhi tử phạm phải sai lầm như chính ngài năm xưa. . . Thân nhân, bằng hữu, không thể thiếu một người nào. Bao gồm cả ხà ᥴòm trong ⱳᥲƭƭρᥲժ nhé!

Đã vài ngày Hồng Văn chưa bắt mạch cho ai, Thái tử và trên dưới Đông Cung đều bị hắn kiểm tra vài lần, vốn nghĩ rằng có thể tìm ra chút bịnh gì đó để trị cho đỡ ghiền. Khổ nỗi Long Nguyên Đế quá quan tâm tới Thái tử, tất cả người hầu đều là ngàn chọn vạn tuyển, đừng nói có bệnh, dẫu có chút khuyết điểm nhỏ trên gương mặt cũng bị loại rồi.

Lúc này hai đứa bé tiến vào, hắn lập tức dùng hai tay đồng thời bắt mạch: “Ừm, mạch tượng của Túc Quận Vương điện hạ không tệ, chỉ hơi đập nhanh, mới đi chỗ nào rồi?”

Vừa nhắc đến đề tài này, Túc Quận Vương đột nhiên hứng thú, hăng hái kể: “Vừa rồi ta và Lục muội đi thăm Thất đệ, người đệ ấy tròn mum múp, chọc một cái là thịt hõm vào, chơi thích quá! Chỉ là,” vẻ mặt nhóc trở nên khó xử, do dự nói: “Chỉ là hình như đệ ấy không thích ở sạch cho lắm, cứ cầm chân lên gặm! Có phải đệ ấy đói bụng không?”

Tuy nói mọi người đều là huynh đệ, không thể chê bai nhau, nhưng gặm chân gì đó. . .

Túc Quận Vương ngẫm lại chính mình sau khi rèn luyện mỗi ngày thì chân có mùi hôi, vẻ mặt càng phức tạp.

Lục Công chúa cũng hoa tay múa chân diễn tả: “Đệ ấy gặm như vậy nè, hai chân đều gặm.”

Hồng Văn cười ồ: “Trẻ sơ sinh đều thích như vậy. Nói không chừng khi các vị còn nhỏ cũng giống thế đấy, chẳng qua sau khi lớn lên không nhớ mà thôi.”

Vừa dứt lời, ba đứa nhỏ đồng loạt biến sắc, trăm miệng một lời: “Chúng ta không bao giờ!”

Ai lại đi gặm chân chứ!

Tiên sinh đừng dạy bậy!

Hung hăng trêu đùa đám nhóc một hồi, đêm đó Hồng Văn ngủ rất ngon, ngày kế khi lên triều mặt mày toả sáng, bị các bô lão sôi nổi trêu ghẹo một trận.

Trong khi đó, Thái tử lại trông có vẻ tinh thần không tốt, quầng mắt hơi thâm đen. Mọi người không khỏi cảm khái, thật không hổ là Thái tử do bệ hạ đích thân tuyển chọn, còn nhỏ tuổi mà đã biết lo cho nước lo cho dân, thế nên đêm không thể ngủ.

Ai ngờ tối hôm qua Thái tử không ngủ ngon chỉ vì suốt đêm lăn qua lộn lại hoài nghi một vấn đề:

Chẳng lẽ hồi nhỏ cô thật sự gặm chân?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.