Đăng trong nhà "bacom2"
Để Hà Thanh Đình có thể đạt tới vị trí Viện phán, gia thế, tài năng và sự chăm chỉ đều không thể thiếu. Ngay cả trên đường trở về, ông cụ cũng không chịu thư giãn, đeo kính lên đọc lại tờ kết luận mạch chứng.
Ông cụ lớn tuổi, mắt đã mờ do trường kỳ sao chép bệnh án. Năm ngoái họa sư Anh quốc Paolo tiến cống mấy cặp mắt kính Tây Dương gọng vàng, Long Nguyên Đế giữ lại hai cặp thưởng thức, tặng ba cặp còn lại cho Bạch tiên sinh của Thượng thư phòng, phụ thân của Hoàng Hậu, và cuối cùng cho Hà Thanh Đình. Ông cụ coi nó như trân bảo, mỗi ngày đều cẩn thận lau chùi.
Ai ngờ ngày ấy Paolo tới Thái Y Viện lấy thuốc, rất ngạc nhiên khi thấy Hà Thanh Đình lau rất cần mẫn, bảo rằng nếu lau quá nhiều dễ bị trầy xước. Ông cụ nghe vậy sợ quá chừng, sau đó đổi thành cách ngày nhúng vào nước sôi.
Hồng Văn cảm thấy ông cụ đeo kính trông đặc biệt thú vị, cười khúc khích vài tiếng. Đến khi ông cụ ngước nhìn lên qua cặp kính, anh chàng vội vàng rụt cổ ngó lơ ra ngoài cửa sổ.
Đã gần đến giờ ăn, đường phố đặc biệt đông đúc, nào là vợ chồng son, nào là cả gia đình dìu già dắt trẻ, mọi người đều nói cười vui vẻ.
Hồng Văn nhìn một hồi rồi bất giác cười theo: "Thật tốt."
Hà Thanh Đình liếc hắn: "Cái gì tốt?"
Hồng Văn ngẩng đầu suy nghĩ một lát: "Mọi thứ đều tốt ạ."
Trời trong nắng đẹp, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3501421/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.