Đăng trong nhà "bacom2"
“Bệ hạ ban cho hạ quan? Đây là cua biển mà!”
Hồng Văn nhìn sọt cua Vạn Sinh đưa tới, cố nén rớt nước dãi.
Sóng biển vỗ mạnh nên cua biển chắc thịt hơn nhiều so với cua hồ hay cua đồng; cua biển còn có mùi thơm mặn tự nhiên và vị đậm đà vô cùng độc đáo.
Kinh đô cách bờ biển mấy trăm dặm, bình thường khó mà thấy cua biển.
Hiện giờ tuy trung thu đã qua, cua cái đầy gạch vàng cam không phải mùa nhưng lại là lúc cua đực to chắc, từng khối thịt trắng như tuyết ăn thật đã ghiền!
Vạn Sinh cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng đấy, Hồng đại nhân có công dạy dỗ hai vị Hoàng tử, bệ hạ rất vui mừng. Sáng sớm hôm nay khoái mã vừa đưa tới cua biển, tổng cộng chỉ vài vị quý chủ tử được thưởng thức. Bệ hạ đặc biệt phân phó tạp gia chọn một sọt cua to và chắc mang tới cho Hồng đại nhân.”
Dứt lời, bèn ghé sát vào tai Hồng Văn thì thầm: “Ta đích thân đi chọn đấy! Sọt cua này ngon lắm, đều còn sống, nặng trĩu, bảo đảm chân cua cũng toàn thịt.”
Từ sau khi trị hết bệnh kín, Vạn Sinh đối đãi Hồng Văn càng thêm thân cận, coi hắn như bạn tri kỷ.
Hồng Văn vội chắp tay cảm tạ: “Làm phiền công công quá.”
Vạn Sinh xua tay: “Đâu đáng gì. Thôi, ta phải vội đi rồi, bệ hạ còn cần dùng người. Cậu nhớ ăn ngay nhé, để chết sẽ không ngon!”
Hai người tạm biệt, Hồng Văn hối hả về lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3500934/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.