Buổi trưa mùa hè nóng nực vô cùng, không khí thiêu đốt giống trong một cái nồi sắt khổng lồ đang nung, vặn vẹo trôi nổi không ngừng ngay tầm mắt. Tất cả nha môn đều im lặng, ngoại trừ tiếng ve kêu cuồng loạn trên tán cây bên ngoài khiến tai người ta ù đi.
Đám người Hồng Văn lặng lẽ lẻn vào cửa Thái Y Viện, vừa lúc có người đi ra đổ bã thuốc, hai bên đứng sững nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Ước chừng qua bốn năm hơi thở, vị Thái y mới từ trạng thái mờ mịt dần dần chuyển sang mừng như điên, ôm ấm thuốc chạy vội vào trong: "Đã về rồi, đã về rồi!"
Thái Y Viện vốn đang an tĩnh bỗng sôi trào, đột nhiên thò ra rất nhiều mái đầu trắng xóa, một nhóm bô lão nheo mắt nhìn, sau khi thấy rõ bèn vỗ đùi cười: "Thật đã về rồi!"
Hà Nguyên Kiều từ bên trong lao ra, bế xốc Hồng Văn lên quay một vòng: "Nhóc ngoan, thật là giỏi, mang thể diện về cho Thái Y Viện chúng ta!"
Thái Y Viện có địa vị xấu hổ nhất trong các nha môn, là nơi chẳng ai nghĩ tới nhưng nếu không có thì cũng không được, trừ khi có người sinh bệnh, bằng không gần như chả có cảm giác tồn tại.
Ấy mà lần này tình hình bệnh dịch bùng nổ lại thu hút mọi sự chú ý trong và ngoài triều đình, đám người Hồng Văn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc dẫn đến toàn bộ Thái Y Viện đều được hãnh diện theo.
Hồng Văn giãy giụa nhảy xuống, cảm xúc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3490388/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.