Buổi chiều đám người Hồng Văn tiến cung thỉnh an, Hồng Nhai cười xua xua tay: "Ta vốn không phải người Thái Y Viện, trên thánh chỉ cũng không chỉ tên nói họ, ta không đi đâu."
Đám người Trình Bân há hốc mồm: "Chúng ta đều cùng nhau đi Đông Bắc, sao có thể thiếu Hồng sư phụ. . ."
"Đúng đấy Hồng sư phụ, dù gì chúng ta cũng đã lập công, chưa chừng sẽ được ban thưởng."
Hồng Văn hiểu rõ nhất tính tình của sư phụ nhà mình, biết ông đã nói như vậy là thiệt tình không muốn đi: "Vậy thôi, sư phụ về Hà gia trước chờ con nhé?"
Hồng Nhai xoa cằm, chợt xoay người lên ngựa, nhếch miệng cười: "Nếu phía trên hỏi tới thì không hay, ta nên đi dạo lung tung quanh ngoại thành, các ngươi cứ làm như không biết."
Dứt lời, ông cũng không chần chừ, hai chân kẹp bụng ngựa giật dây cương chạy xa, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trình Bân giơ tay che trước trán tránh ánh nắng chói mắt nhìn theo trong chốc lát, cảm khái: "Hồng sư phụ thật là thế ngoại cao nhân."
Đây chính là diện thánh đó nhe, bao nhiêu người mơ ước mà cầu không được đấy!
Hồng Văn nhìn chằm chằm theo phương hướng Hồng Nhai rời đi một lát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không rõ lắm vào thời trẻ sư phụ gặp phải chuyện gì, nhìn Trấn Quốc công và các quan to hiển quý cũng không kiêng dè, chẳng hiểu sao cứ nhắc đến trong cung là tránh như rắn rết?
Đoàn người trịnh trọng rửa mặt chải đầu, thay quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3489752/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.