Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều chật vật chạy trốn về nhà, người Hà gia chưa kịp vui mừng thì đã bị chấn kinh vì bộ dạng đầu bù tóc rối của hai người.
Bà cụ Hà tròn miệng kinh ngạc, cả buổi mới nặn ra một câu: “Này, hai đứa gặp cướp giữa đường à?”
Hỏi rõ ngọn nguồn xong, mọi người không biết nên khóc hay cười, thúc giục hai người đi tắm rửa thay quần áo.
Ăn vận tươm tất xong thì Hồng Nhai cũng về đến nơi, vừa thấy Hồng Văn là vỗ đùi cười ha hả, chả có chút lòng thương hại nào.
Hồng Văn tức giận dùng mông ủn vị sư phụ không nên nết: “Sư phụ đi đâu thế? Bệ hạ còn hỏi đấy.”
Hồng Nhai bị ủn cho một cái thật mạnh khiến ghế nhấc hẳn lên ba chân, nhưng ông là người biết võ và gan cũng lớn, chỉ dùng một chân ghế còn chống dưới đất giữ thăng bằng mà vẫn ngồi vững, huênh hoang nói: “Ra khỏi thành đi một vòng, săn được mấy con thỏ.”
Đáng tiếc mùa này đàn thỏ đều trụng lông cho mát, bộ lông thưa thớt đến đáng thương, bằng không còn có thể thêm mấy tấm lông.
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều đều nhìn về hướng phòng bếp, người sau còn kể: “Năm nay mưa thường xuyên, cỏ cây mọc xanh um, chẳng biết có mấy hang thỏ từ đâu mọc ra, sinh sản như điên. Đường đất vùng ngoại thành đầy hố do bọn thỏ đào, mấy tháng qua không biết bao nhiêu xe ngựa lọt hố, bao nhiêu người bị thương chân, thật là quá đáng. . .”
Hồng Nhai gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3491137/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.