Biểu cảm của Tường Vi có chút kinh ngạc, nhìn Lâm Hồi Âm cẩn thận đánh giá hai cái, sau đó thản nhiên cười nói: "Đã sớm nghe Dạ Huyền nhắc đến ngươi, rốt cuộc hôm nay mới được gặp."
Đã sớm nghe Dạ Huyền nhắc đến nàng?
Lâm Hồi Âm nhíu mày nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền một cái, sau đó mới ý thức được Tường Vi đang chào hỏi mình nên quay đầu lại nhìn nàng nặn ra nụ cười không được tự nhiên: "Ngươi khỏe."
"Huyền nói tiên lực ngươi hao tổn nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi cho tốt, sao ngươi không nghỉ ngơi ra đây làm gì?" Tường Vi nhìn nàng, nhiệt tình nói.
Chẳng qua Lâm Hồi Âm nghe chữ "Huyền" được nàng gọi thân thiết như vậy, nghe rất chói tai, ấn tượng với nàng ấy đột nhiên rất khong tốt, nhưng vẫn lễ phép trả lời lấy lệ: "Ta chỉ muốn đi tới đi lui một chút."
"Huyền mới để ta chuẩn bị cho người chút thức ăn, bây giờ ngươi tỉnh rồi có cần ta đưa thức ăn lên không." Tường Vi vừa nói vừa nhìn Dạ Huyền đứng bên cạnh.
Nhưng Dạ Huyền lại chỉ nhìn Lâm Hồi Âm, hỏi nàng: "Có đói bụng không, muốn ăn chút gì không?"
Lâm Hồi Âm không muốn nhìn Tường Vi nữa nên muốn để nàng đi lấy thức ăn, nhanh chóng biến mất khỏi mắt mình nên gật đầu.
"Vậy ta đi lấy." Tường Vi nói xong thì xoay người rời đi.
Dạ Huyền nhìn quần áo trên người nàng bị gai tường vi đâm mà có chút bừa bộn, nói: "Vào nhà đi, ta giúp ngươi thay quần áo khác."
Dạ Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387849/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.