Chương trước
Chương sau
Biểu cảm của Tường Vi có chút kinh ngạc, nhìn Lâm Hồi Âm cẩn thận đánh giá hai cái, sau đó thản nhiên cười nói: "Đã sớm nghe Dạ Huyền nhắc đến ngươi, rốt cuộc hôm nay mới được gặp."

Đã sớm nghe Dạ Huyền nhắc đến nàng?

Lâm Hồi Âm nhíu mày nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền một cái, sau đó mới ý thức được Tường Vi đang chào hỏi mình nên quay đầu lại nhìn nàng nặn ra nụ cười không được tự nhiên: "Ngươi khỏe."

"Huyền nói tiên lực ngươi hao tổn nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi cho tốt, sao ngươi không nghỉ ngơi ra đây làm gì?" Tường Vi nhìn nàng, nhiệt tình nói.

Chẳng qua Lâm Hồi Âm nghe chữ "Huyền" được nàng gọi thân thiết như vậy, nghe rất chói tai, ấn tượng với nàng ấy đột nhiên rất khong tốt, nhưng vẫn lễ phép trả lời lấy lệ: "Ta chỉ muốn đi tới đi lui một chút."

"Huyền mới để ta chuẩn bị cho người chút thức ăn, bây giờ ngươi tỉnh rồi có cần ta đưa thức ăn lên không." Tường Vi vừa nói vừa nhìn Dạ Huyền đứng bên cạnh.

Nhưng Dạ Huyền lại chỉ nhìn Lâm Hồi Âm, hỏi nàng: "Có đói bụng không, muốn ăn chút gì không?"

Lâm Hồi Âm không muốn nhìn Tường Vi nữa nên muốn để nàng đi lấy thức ăn, nhanh chóng biến mất khỏi mắt mình nên gật đầu.

"Vậy ta đi lấy." Tường Vi nói xong thì xoay người rời đi.

Dạ Huyền nhìn quần áo trên người nàng bị gai tường vi đâm mà có chút bừa bộn, nói: "Vào nhà đi, ta giúp ngươi thay quần áo khác."

Dạ Huyền nhìn biển hoa, chỉ còn lại nàng và Dạ Huyền, lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng tỏ ra linh động hơn, nhìn Dạ Huyền lắc đầu cười nói: "Không việc gì, không cần thay, cứ vậy đi."

Dạ Huyền không nói gì chỉ gật đầu một cái xem như nhận lời Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm nghiêng đầu nhìn biển hoa xung quanh lần nữa, vừa vặn thấy một con bướm bay qua trước mặt mình lại nghĩ đến hình ảnh Dạ Huyền giúp tường vi bắt bướm, nên mở miệng chỉ con bướm: "Dạ Huyền giúp ta bắt con bướm kia."

Nàng cũng không biết rốt cuộc đây là thế nào chỉ là muốn Dạ Huyền cũng làm chuyện đã làm với Tường Vi cho mình.

Dạ Huyền sao có thể cự tuyệt Lâm HỒi Âm, vừa nghe nàng nói đã di chuyển ống tay áo cuốn con bướm kia vào trong, sau đó ngón tay cong lại đưa cho Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi ÂM nhận lấy, lúc nhìn con bướm phẩy cánh muốn bay, những kìm nén trong lòng tiêu tán đi không ít, nàng nắm chân con bướm đưa đến trước mặt Dạ Huyền: "Con này không đẹp mắt chút nào..." Lâm Hồi Âm lại nhìn bốn phương tám hướng một lần, chỉ con bướm đang thản nhiên bay cách đó không xa: "Con kia, con kia đẹp."

Dạ Huyền nhanh chóng di chuyển rồi nhanh chóng trở về, sau đó trong tay thật sự bắt lấy con bướm Lâm Hồi Âm chỉ. Đón lấy trong tay, Lâm Hồi Âm thầm nghĩ Dạ Huyền chỉ bắt cho Tường Vi một con, nhưng lại bắt cho nàng hai con đấy.

Sau đó Lâm Hồi Âm ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền nhàn nhạt cười một tiếng.

Dạ Huyền nhìn nụ cười trên mặt nàng, tâm tình vui hơn một chút, thấp giọng nói: "Muốn nữa không?"

Lâm Hồi Âm không lên tiếng, Tường Vi đi lấy thức ăn cũng đã quay lại, cắt đứt bầu không khí giữa hai người: "Ăn ở chỗ này phải không?"

Dạ Huyền xoay người gật đầu với Tường Vi một cái, Tường Vi vội bê thức ăn vào đặt trong đình lúc nãy nàng với Dạ Huyền từng đứng.

Tâm tình Lâm Hồi Âm đang tốt đột nhiên vì sự xuất hiện của Tường Vi mà tiêu tán không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.