Cảm giác đó rất lạ, cả đời này nàng chưa bao giờ có, nhưng mà cũng rất hạn chế....
Nói tóm lại cực kỳ không dễ chịu.
Hình ảnh kia tuy đẹp nhưng rất nhức mắt.
Nàng không thể ép mình nhìn thêm nữa, nhưng mà không biết tại sao, ánh mắt như bị khống chế vậy không tể nào dứt ra được mà cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Cơ thể nàng cảm thấy lạnh băng.
Cũng không biết qua bao lâu, Dạ Huyền cùng cô gái tuyệt đẹp kia bước xuống khỏi đình. Hoa tường vi là loại thân may, giây leo, biển hoa rộng lớn có rất nhiều cây cối, hoa tường vi leo lên cao, đến cuối cùng Lâm Hồi Âm chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của hai người kia.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một con bướm bay đến đậu trên vai cô gái kia, không biết cô ấy nói gì chỉ thấy Dạ Huyền đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy con bướm kia, đưa cho cô ấy.
Cô gái kia cười như hoa dùng đầu ngón tay nhận lấy, con bướm xanh nhạt ở trên ngón tay của nàng nhẹ nhàng bay múa, Dạ Huyền nhìn nàng tự dưng bật cười đến rực rỡ.
Cả người Lâm Hồi Âm có chút choáng váng, mãi đến khi Dạ Huyền và người kia đi đến trước mặt mình nàng mới hoàn hồn, nhanh chóng cúi người trốn trong biển hoa, không tiếng động lặng lẽ rời đi.
Nàng hốt hoảng thậm chí cũng không biết mình đang trốn cái gì, chỉ vì quá mội vàng mà quần áo vương vào mấy cánh hoa tường vi, phát ra một tiếng vải rách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387847/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.