Ngay lúc bọn chúng chạm vào thân thể Triêu Ca thì bất chợt ánh sáng một mũi kiếm đánh tới, tạo thành một vòng tròn bọc Triêu Ca lại, ngăn chặn đám yêu ma kia.
Triêu Ca kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy một bóng người màu xanh xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Hồi Âm nhìn Triêu Ca toàn thân đều là máu tươi, môi khẽ run run, bàn tay nàng run rẩy một lúc sau mới đỡ cánh tay Triêu Ca dậy, muốn đỡ hắn lên: "Hoàng thái tử, ngươi ổn không?"
Triêu Ca trợn tròn mắt nhìn Lâm Hồi Âm trước mặt, môi khẽ nhếch lên thần thái kinh ngạc, không dám tin nàng lại có thể trốn thoát khỏi hồ lô của hắn.
Hình ảnh kiếm quang vừa rồi là nàng bắn ra sao?
Tiên thuật của nàng từ lúc nàng lại lợi hại như vậy?
Mà lúc này một tầng ánh sáng màu trắng còn không ngừng lưu chuyển quanh người nàng. Mà Triêu Ca cũng giống như được bao bọc ở bên trong, ánh sáng kia giống như tấm bình phong chặn lại vô số đòn công kích của đám yêu ma.
Triêu Ca nhìn một màn này có chút không tưởng tượng nổi nhíu mày một cái, không trả lời vấn đề của nàng mà giọng có chút nghiêm khắc chất vấn: "Làm sao ngươi ra được?"
Triêu Ca nói xong thì phun ra một ngụm máy tươi, nhuộm đỏ cả mái tóc đen của hắn.
"Người đừng nói nữa, để ta mang ngươi đi trước." Lâm Hồi Âm lớn tiếng trả lời một câu, rồi nghiêng đầu nhìn khắp nơi tám hướng đếu là yêu ma, cắn răng cúi người dùng sức rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387826/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.