Nhưng mà những yêu ma kia đã là yêu tinh hàng ngàn hàng vạn năm, sao có thể chết dưới tay Lâm Hồi Âm, trùng trùng điệp điệp vọt tới.
Lâm Hồi Âm gắng sức xuất chiêu nhưng vẫn không thể đột phá vòng vây,
Triêu Ca thần trí mơ hồ, nhìn cảnh tượng chung quanh cười khổ: "Hồi Âm ngươi đừng quan tâm ta nữa, mau rời đi."
"Đi thì cùng đi." Lâm Hồi Âm cố chấp lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn bọn yêu ma bốn phía, ánh mắt hắn lộ ra một tia ngoan độc.
Nàng như vậy Triêu Ca chưa từng thấy qua, trong nháy mắt nàng giống như không còn là cô bé vui vẻ hoạt bát thường ngày nữa, giữa mi tâm sát ý bay lơ lửng, quyết đoán mười phần.
Triêu Ca há hốc miệng, không biết phải trả lời như thế nào.
Ở trong suy nghĩ của hắn, vẫn cảm thấy Lâm Hồi Âm là một cô gái lười ham ăn. Không có chí tiến thủ, trong đầu đều là những ý tưởng mưu lợi, luôn làm chuyện qua loa lấy lệ.
Hắn luôn cảm thấy nàng chẳng bằng Thanh Âm chăm chỉ, không thông minh bằng Thanh Âm, không nỗ lực bằng Thanh Âm cũng không thiên tài bằng Thanh Âm lúc còn trẻ.
Hắn cảm thấy nàng và Thanh Âm hắn yêu chênh lệch nhau quá lớn.
Nhưng bây giờ ở trong thời điểm nguy hiểm nhất nàng lại là người cứu hắn.
Hắn cảm thất rất bât ngờ, người thiếu nữ yếu ớt lại ra sức cứu hắn.
Lâm Hồi Âm sử dụng tiên lực đối kháng những yêu ma kia. Mặc dù kết giới của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387828/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.