Trong lớp nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Liễu Nhiễu như cũ nằm gục trên bàn. Cầm bút lông không ngừng vẽ tới vẽ lui, sau đó vò tờ giấy trong tạy lại xoay người ném về phía Dạ Huyền đang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Lâm Hồi ÂM: "Nhị hoàng tử hôm nay ngươi để HỒi Âm ngoài mắt rồi sao?"
Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn Liễu Nhiễu lắc đầu một cái, không hề lên tiếng.
Liễu Nhiễu cũng không nói gì nữa, hơi phiền não gãi đàu một cái. Lúc trưa nàng ghé qua phòng Lâm HỒi Âm nhưng nàng ta không có ở đó. Mà mọi thứ trong phòng tất cả đều bình thường, không giống như xảy ra chuyện gì. Nhưng mà một con người khỏe mạnh như vậy tại sao lại đột nhiên biết mất?
Chẳng lẽ nàng tự ý rời khỏi THần Sơn?
Nhưng tại sao mình đã vận dụng thuật phù thủy cũng không cảm nhận được tình huống bây giờ của nàng ấy?
Dạ Huyền nhìn Liễu Nhiễu nhíu chặt mi tâm, cổ họng nhúc nhích lên tiếng: "Tình huống thế nào rồi?"
Liễu Nhiễu hoàn hồn nhìn Dạ Huyền lắc đầu: "Không cảm nhận được."
Dạ Huyền cau mày ảm thấy lo lắng, đáy lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
"Ta tìm nàng một lúc, nếu như ta tìm được sẽ báo cho ngươi."
Dạ Huyền nghe Liễu Nhiễu nói vậy thì khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng mà ngồi yên trước bàn học không nhúc nhích.
Liễu Nhiễu trầm mặc một lúc mới đứng dậy bước ra khỏi tinh điện.
Từ hôm nàng gần gũi với Triêu Ca đến bây giờ, để máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387804/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.