Nàng đặt lại chén canh vào khay của thị nữ bên cạnh sau đó phất tay cho toàn bộ người hầu trong cung điện lui ra. Sau đó mới từ từ đứng dậy. Ánh mắt thâm trầm nhìn hai tỳ nữ kia lên tiếng: "Cái ngươi làm chuyện ta phân phó xong rồi?"
"Đã xong, nô tỳ đã ném hoàng thái tử và Lâm Hồi Âm vào Tây Lương." Một thị nữ cung kính hồi báo, còn một người khác lại móc ra một con chim, đưa cho tiên phi: "Tiên phi nương nương, con chim này bay ra từ Tây Lương hẳn là vật hoàng thái tử dùng để cầu cứu, nô tỳ đã chặn lại."
TIên phi đứng dậy giơ ống tay áo khí thế cao ngạo lướt tới trước mặt hai người kia. Nàng đưa ngón tay ra có vẻ hơi chê vết máu trong mảnh vài kia, sau đó dùng lực vẫy vẫy mở ra, nàng hạ mi nhìn qua đọc mấy chữ viết trên đó: Ta ở Tây Lương, Triêu Ca.
Tiên phi nâng tay áo che miệng cười một tiếng, giống như tâm tình cực kỳ vui vẻ. Há mồm nói chuyện làm đám tỳ nữ đang ngây người cũng đồng loạt cười theo: "Còn muốn cầu cứu? Hắn cho rằng người ở Thần SƠn sẽ nhận được tin tức của hắn sao?"
Tiên Phi âm trầm cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên vung tay về phía con chim nhỏ, biến nó thành một mảnh tro bụi. Sau đó khí thế nói tiếp: "Nghĩ cách thông báo cho yêu mà ở Tây Lương biết hoàng thái tử đang ở đó."
Nàng muốn Lâm Hồi Âm và Triêu Ca nhanh chóng rơi vào nguy hiểm tránh đêm dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387802/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.