"Ta cảm nhận Triêu Ca đang ở một nơi rất xa phía tây, không biết có phải là Tây Lương không. Ngươi và hắn huyết mạch tương liên, ta dùng máu ngươi để xác nhận đúng vị trí của hắn."
Dạ Huyền mím môi không hề trả lời.
Liễu Nhiễu cũng tỏ ra sốt sắng: "Nếu như Hoàng thái tử thật ở Tây Lương, khẳng định lành ít dữ nhiều."
Dạ Huyền nghĩ đến mình và Triêu Ca đã từng đối xử chân thành với nhau, đã có lúc tình như thủ túc. Nhưng cuối cùng hắn ta lại phải bội hắn, hại chết mẹ bọn hắn. Ánh mắt lộ rõ vẻ giằng co, mãi một lúc sau bàn tay đang cuộn chặt thành nắm đấm của hắn mới buông lõng. MỘt tay khác ngưng kết tạo thành một vết thương sau đó đưa đến trước mặt Liễu Nhiễu.
Hắn đã từng rất hận Triêu Ca, cũng nhiều lần muốn giết chết hắn ta, nhưng mỗi lần Triêu Ca rơi vào giây phút sinh tử hắn đều thay đổi suy nghĩ của mình.
Lúc đầu là ở hoàng cung hoàng thành. Rõ ràng hắn có thể giết chết tiên đế, có thể để cha con hắn chết chung tại chỗ nhưng buộc phải dừng tay lại. Bây giờ Triêu Ca có lẽ đang ở Tây Lương lành ít dữ nhiều hắn lại ra tay tương trợ.
Liễu Nhiễu nhanh chóng đưa tay đón lấy máu tươi của Dạ Huyền, sau đó từ từ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, một lát sau nàng thấp giọng: "Hừ." Một tiếng, sau đó mở mắt nhìn Dạ Huyền: "Ta cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ."
Dạ Huyền hồ nghi hỏi lại: "Bọn họ?"
"Triêu Ca và HỒi Âm ở chung một chỗ." Liễu Nhiễu nói xong thì nhắm mắt lại lần nữa, nghiêng đầu qua giống như dùng hết sức để cảm nhận thêm gì.
Ánh mắt Dạ Huyền vạn biết, Lâm Hồi Âm và Triêu Ca ở chung một chỗ... Một ngày nàng trốn học là ở chung một chỗ với Triêu Ca?
Dạ Huyền thấy tức giận, cảm giác chua xót ai oán đau đớn cứ dấy lên trong lòng hắn.
Rõ ràng đêm hôm đó nàng nói sẽ không quan tâm, cũng không để hắn có cơ hội lên giải thích, làm lòng hắn tổn thương vô cùng.
Hắn từng nhủ với mình nếu nàng ở cạnh hắn nhất định cũng sẽ chủ động tốt với hắn như thế nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng cũng không hề nói với hắn một câu nào.
Hắn không phải khong khổ sở, cũng không hẳn là không mất mát. Bất kể như thế nào thì lòng tự tôn cao ngạo của hắn vẫn không thắng nổi sự lo âu khi không thấy nàng đi học.
Nhưng mà bây giờ Liễu Nhiễu lại nói cho hắn biết, nàng đang ở chung với Triêu Ca. Một giây kia hắn cảm thấy mình cả ngày mất hồn lo lắng cho nàng thật dư thừa và buồn cười.
THật ra nàng căn bản chẳng cần hắn, là hắn tự mình đa tình.
Trong nháy mắt Dạ Huyền cảm thấy thế giới của mình thật u tối, không chút ánh sáng.
Sắc mặt Liễu Nhiễu tái nhợt, nàng kinh hoảng mở mắt, nhìn Dạ Huyền giọng điệu run rẩy: "Nhị hoàng tử, bọn họ ở Tây Lương. Hơn nữa có thể đang gặp nguy hiểm..."
Thương cảm trong đáy mắt Dạ Huyền đột nhiên tiêu tán, một lần nữa cau mày nhìn Liễu Nhiễu, hỏi: "Nguy hiểm?"
Vừa nói xong câu hắn cũng không đợi Liễu Nhiễu trả lời mà phi thân bay ra khỏi Tinh điên. Liễu Niễu lắc người một cái đứng chắn trước mặt hắn.
Ánh mắt Dạ Huyền trầm xuống, sát khí tản ra, giọng nói lộ ra vẻ uy hiếp: "Tránh ra!"
"Ta đi cùng ngươi, không có ta ngươi không tìm được vị trí cụ thể của họ đâu."
Giọng nói của Liễu Nhiễu vừa dứt thì cảm thấy có một lực đạo túm lấy cổ cáo nàng, đến khi nàng kịp phản ứng thì cả người đã đứng trên mọt đám mây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]