Hắn đưa tay sờ chỗ nằm đó, phát hiện hơi lạnh chắc chắn Lâm Hồi Âm đã rời đi một lúc.
Hắn bỗng cảm thấy có chút mất mác, ánh mắt trở nên thâm trầm, ngồi dậy, nhìn quần áo đã bị nàng xé nát thì dứt khoát lấy ga trải giường của nàng bọc người lại, nhẩm một câu khẩu quyết nhanh chóng trở về phòng.
Thật ra hắn không phải không lo lắng, hắn biết Lâm Hồi Âm không muốn cùng hắn làm chuyện đó, đêm sinh nhật Triêu Ca nàng đã cự tuyệt hắn.
Nhưng đêm qua hắn không nhịn được cứ như vậy mây mưa với nàng, bây giờ nàng tỉnh lại phát hiện gạo đã nấu thành cơm, có thể nào nàng sẽ giận hắn không? Cảm thấy hắn thừa lúc người khác gặp nguy?
Bất kể nàng giận hay không hắn cũng muốn tìm nàng, nhưng lúc Dạ Huyền đi tới rừng trúc, nhìn quanh một lượt lại không thấy Lâm Hồi Âm đâu. Hắn cau mày, vội vàng bước hai bước đến trước mặt Liễu Nhiễu cách đó không xa sánh vai cùng nàng. Lúc này bọn họ đã chạy được một nén nhang, Dạ Huyền sắc mặt vẫn rất ổn định, không đỏ mặt cũng không thở mạnh hỏi Liễu Nhiễu: "Hồi Âm đâu?"
Đêm qua sau khi Liễu Nhiễu cùng Triêu Ca mây mưa, bởi vì là lần đầu tiên nên bước chạy có chút xốc xếch, chẳng qua cố cắn răng chịu đựng. Bây giờ lại nghe giọng nói của Dạ Huyền, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tư thế không chút mệt mỏi kia, giọng điệu bực bội: "Không biết."
Dừng một chút, Liễu Nhiễu chạy thêm hai bước lại nói: "Lúc ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387752/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.