Chương trước
Chương sau
Lâm Hồi Âm ngâm mình trong nước ấm, đau nhức trên khắp cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều. Thật may trời chưa hửng sáng, trong Bích Tuyền cũng không có ai, nàng mới dám kiểm tra thân thể mình một chút. Phát hiện da thịt mình chỗ nào cũng là dấu hôn hồng hôn.

Chuyện hôm qua phát sinh thật là điên rồi!

Lâm Hồi Âm ra khỏi hồ nước nhìn da thịt mình thầm nghĩ, nếu gặp Dạ Huyền phải nói gì đây?

Suy nghĩ hồi lâu nàng cũng không nghĩ ra tâm trạng có chút phiền não.

Nàng từ bị người ta cưỡng bức, hơn nữa còn liên tục bảy ngày. Sau đó lại là người bắt cóc nàng ba lần trải qua hai ba lần quan hệ xác thịt, mặc dù còn chưa làm xong nhưng người đàn ông kia cũng đã tiến vào. Lần cuối cùng người đó ôm mình ngủ một đêm theo phân tích của nàng thì người bắt cóc nàng chị là hoàng thái tử Triêu Ca huynh đệ cùng mẹ khác cha của Dạ Huyền.

Nàng và Triêu Ca đoạn tuyệt quan hệ chưa đầy một tháng nàng đã lên giường cùng em trai hắn Dạ Huyền.

Mặc dù nàng có thể thề nàng lên giường cùng Dạ Huyền là vì say rượu loạn tính, nhưng mà nàng đã cùng cả hai anh em họ lên giường.

Nhất định Dạ Huyền sẽ biết đây không phải là lần đầu tiên của nàng.

Lâm Hồi Âm cũng không biết mình rốt cục bị gì, trong lúc nhất thời nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy hoảng hốt. Sợ phản ứng của Dạ Huyền sau khi biết nàng đã từng lên giường với một người đàn ông khác.

Nàng biết người đàn ông cổ đại tư tưởng tương đối bảo thủ, Dạ Huyền có chê nàng không đây?

Vừa sẽ đến Dạ Huyền sẽ chê mình... Đáy lòng Lâm Hồi Âm đột nhiên đau nhói, để nàng không thể nào thích ứng, cả người lại chìm xuống dòng nước ấm, nín thở, ngây ngô đến khi phổi có chút đâu mới nổi lên mặt nước. Đưa tay lên sờ mặt, miệng hít thở vài hơi vẫn không nghĩ được cách giải quyết hoàn hảo, chỉ có thể chạm rãi đến bên bờ dòng suối, leo lên rồi lau sạch cơ thể, mặc quần áo vào rồi giống như người mất hồn bước ra khỏi Bích Tuyền.

Lâm Hồi Âm đi đến trước nhà mình, nhìn cửa phòng cách đó không xa đáy lòng thầm hỏi không biết Dạ Huyền đã tỉnh lại chưa, cuối cùng cuộn chặt nắm đấm, xoay người đi vào rừng trúc.

Lúc này đã có rất nhiều đệ tử lục tục rời giường, trong rừng trúc có rất nhiều đệ tử đứng chờ chạy bộ buổi sáng. Lâm Hồi Âm toàn thân đau nhức, không nghĩ đến sẽ chạy bộ nói đúng hơn là không dám đối mặt với Dạ Huyền. Nàng biết sớm muộn cũng phải đối mặt với Dạ Huyền để giải quyết chuyện tối qua, nhưng mà hiện tại nàng không biết phải làm sao. Nên tìm đến ngũ sư huynh xin nghỉ. Ngũ sư huynh rất khoan dung với nữ đệ tử, nên thấy sắc mặt Lâm Hồi Âm tái nhợt thì cũng không hỏi gì đã đồng ý.

Lâm Hồi Âm một mình rời khỏi rừng trúc tìm một nơi yên tĩnh ngồi xổm xuống, lại ngẩn người.

.......................

Sau khi Lâm Hồi Âm tỉnh một lúc Dạ Huyền với thức dậy, hắn mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, cả đầu có chút hỗn độn. Một lát sau mới nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Theo bản năng vội nghiêng đầu nhìn chỗ bên cạnh phát hiện đã không thấy người đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.