Sau khi trở về kinh thành, hai vị hoàng tử cùng đi báo cáo nhiệm vụ cho hoàng đế. Đối với khả năng hoàn thành công việc của hai đứa con, hoàng đế rất tán thưởng, đặc biệt là đối với Minh Thành. Ông cho rằng Minh Thành không có năng lực thuật sĩ như Tinh Húc mà vẫn có thể làm xong công việc nhanh như vậy là rất có tiềm năng. Nhất là khi nghe Minh Thành đưa người đến cứu Tinh Húc, ông đối với Minh Thành càng có sự tín nhiệm hơn.
“Con bị Nhật Nguyệt Lâu ám sát đến hai lần, tại sao bây giờ con mới nói? Con có biết chuyện này quan trọng đến thế nào không?”
“Con chỉ muốn xác nhận chính xác lại chuyện này. Trước giờ Nhật Nguyệt Lâu chưa từng động tay với thuật sĩ, vậy mà lần này lại ngông cuồng như vậy. Nhưng sau lần vừa rồi con có thể chắc chắn xác định bọn chúng đang muốn lấy mạng con.”
Hoàng đế tức giận đập mạnh tay xuống bàn vang lên một tiếng rầm rất lớn. Chén trà để trên bàn bị hành động này làm cho nảy lên rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Ngông cuồng! Đúng là quá ngông cuồng! Không được. Ta phải liên hệ với các quốc gia khác cùng nhau hợp lực diệt trừ bọn chúng.”
“Xin phụ hoàng hãy bình tĩnh! Nhật Nguyệt Lâu không thể diệt.”
Tinh Húc trợn mắt nhìn Minh Thành.
“Nhị ca, huynh đang nói gì đó? Bọn chúng đang muốn giết đệ đó.”
“Minh Thành, con nói cho rõ ràng.”
“Phụ hoàng, người hẳn đã biết Nhật Nguyệt Lâu vì sao lại hình thành và vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774627/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.