“A Ngôn, ngươi trách nhầm ta rồi. Ta nào biết đồ đệ của ngươi là ai. Ngươi không nói rõ đã đánh ta như thế có phải đã rất không công bằng với ta không?”
Thanh Ngôn nhíu mày, giơ chân lên đè mặt Phượng Cẩn muốn đạp thêm cái nữa.
“Đợi đã! Đừng đạp! Chúng ta vào trong nói chuyện được không? Đừng ở trước mặt thuộc hạ của ta...”
Thanh Ngôn bỏ chân xuống, lạnh lùng túm lấy cổ áo Phượng Cẩn lôi vào bên trong. Có rất nhiều người muốn hóng chuyện đã bị các thuộc hạ thân cận của Phượng Cần đuổi đi. Sau khi lôi Phượng Cẩn vào phòng, Thanh Ngôn ném y vào ghế rồi lấy dây soạt soạt mấy cái trói chặt người vào ghế không cho cựa quậy.
“A Ngôn, cần thiết phải làm đến vậy à?”
“Nói nhảm ít thôi. Giải thích!”
“Ta thật sự không có làm mà.”
Tỉnh Thanh Ngôn nhấc một chân của Phượng Cẩn lên để trên đùi, lãnh đạm nói: “Còn tiếp tục nói nhảm, ta lập tức đánh gãy chân ngươi.”
“Ấy đừng! Ta nói mà. Nhưng A Ngôn, ngươi trói ta chặt thế này ta đau quá. Tháo dây trói cho ta rồi chúng ta cùng ngồi uống rượu vừa nói chuyện được không?”
Thanh Ngôn giơ cao tay lên ý chỉ muốn chặt chân. Phượng Cẩn vội vàng la lên: “Ta nói! Ta nói!”
Phượng Cẩn thở dài. Hắn biết là không giấu được.
“Gần đây ta mới biết một phân đà của Nhật Nguyệt Lâu vì ham tiền mà giấu diếm bọn ta nhận nhiệm vụ ám sát thái tử Vĩnh Hy quốc. Ban đầu ta không biết thái tử Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774625/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.