“A Ngôn, ngươi trách nhầm ta rồi. Ta nào biết đồ đệ của ngươi là ai. Ngươi không nói rõ đã đánh ta như thế có phải đã rất không công bằng với ta không?”
Thanh Ngôn nhíu mày, giơ chân lên đè mặt Phượng Cẩn muốn đạp thêm cái nữa.
“Đợi đã! Đừng đạp! Chúng ta vào trong nói chuyện được không? Đừng ở trước mặt thuộc hạ của ta...”
Thanh Ngôn bỏ chân xuống, lạnh lùng túm lấy cổ áo Phượng Cẩn lôi vào bên trong. Có rất nhiều người muốn hóng chuyện đã bị các thuộc hạ thân cận của Phượng Cần đuổi đi. Sau khi lôi Phượng Cẩn vào phòng, Thanh Ngôn ném y vào ghế rồi lấy dây soạt soạt mấy cái trói chặt người vào ghế không cho cựa quậy.
“A Ngôn, cần thiết phải làm đến vậy à?”
“Nói nhảm ít thôi. Giải thích!”
“Ta thật sự không có làm mà.”
Tỉnh Thanh Ngôn nhấc một chân của Phượng Cẩn lên để trên đùi, lãnh đạm nói: “Còn tiếp tục nói nhảm, ta lập tức đánh gãy chân ngươi.”
“Ấy đừng! Ta nói mà. Nhưng A Ngôn, ngươi trói ta chặt thế này ta đau quá. Tháo dây trói cho ta rồi chúng ta cùng ngồi uống rượu vừa nói chuyện được không?”
Thanh Ngôn giơ cao tay lên ý chỉ muốn chặt chân. Phượng Cẩn vội vàng la lên: “Ta nói! Ta nói!”
Phượng Cẩn thở dài. Hắn biết là không giấu được.
“Gần đây ta mới biết một phân đà của Nhật Nguyệt Lâu vì ham tiền mà giấu diếm bọn ta nhận nhiệm vụ ám sát thái tử Vĩnh Hy quốc. Ban đầu ta không biết thái tử Vĩnh Hy là thuật sĩ, cũng là Tiểu Húc. Sau này mới biết nhưng ta cũng không định ngăn cản. Dù sao đó cũng là đồ đệ của ngươi. Ta muốn thử khả năng của thằng nhóc một chút. Nếu như chỉ một phân đà của ta mà nó còn không đối phó nổi thì có phải quá uổng phí cho mấy năm ngươi dạy dỗ nó rồi ư?”
“Chuyện dạy dỗ đồ đệ của ta ai khiến ngươi xen vào? Hơn nữa... ta vốn chẳng dạy được gì cho nó cả.” Bởi hắn đã rời đi mười năm rồi.
Phượng Cẩn nhíu mày. Cứ nhắc đến đồ đệ là Thanh Ngôn lại có vẻ mặt buồn bã, nuối tiếc như thế. Cái lý do hắn nói với y chỉ một nửa trong số đó là thật. Thanh Ngôn đã rời bỏ hắn đi suốt hai năm không một tin tức. Hắn đã cho thuộc hạ lùng sục khắp nơi cũng không tìm được y. Nhưng hắn biết một điều Thanh Ngôn vẫn luôn theo dõi đồ đệ của mình ở quê nhà. Cho nên hắn mới tương kế tựu kế lợi dụng chuyện thuộc hạ làm bậy để tung tin Nhật Nguyệt Lâu ám sát thuật sĩ Vĩnh Hy quốc. Hắn tin chắc Thanh Ngôn sau khi nghe tin nhất định sẽ đến tìm hắn, và quả nhiên hắn đoán không sai.
“Đừng giận nữa! Ta biết lỗi của mình rồi. Giờ ta sẽ cho bắt cái đám thuộc hạ làm bậy ấy ngay, sẽ không để chúng làm hại đến Tiểu Húc nữa. Được không?”
“Thuộc hạ của ngươi suýt nữa thì giết chết thằng bé vậy mà chỉ nói một câu bắt bọn chúng lại là được à? Nếu lỡ như thằng bé có mệnh hệ gì thì ngươi định giải thích với ta thế nào?”
“Sẽ không đâu. Nó là đồ đệ của ngươi mà. Thôi thì thế này vậy, lần này thực sự là sơ xuất của ta. Từ giờ ta sẽ cho người bí mật bảo vệ thằng nhóc, tuyệt đối không để cho ai làm hại đến nó nữa.”
“Khỏi cần. Tinh Húc là thái tử một nước, đây là trải nghiệm mà nó cần phải vượt qua. Chuyện đã qua rồi thì thôi nhưng ngươi từ giờ phải quản lý người của mình cho chặt. Nếu còn để chúng làm càn như vậy nữa ta sẽ san phẳng Nhật Nguyệt Lâu của ngươi.”
Phượng Cẩn đột nhiên xuất hiện từ phía sau ôm chầm lấy Thanh Ngôn, thì thầm vào tai y: “Ta hứa với A Ngôn sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”
Thanh Ngôn kinh ngạc. Không ngờ tên kia có thể tự mình cởi trói nhanh như thế.
“Lâu lắm ngươi mới trở về, chúng ta hàn huyên tâm sự chút đi.”
Phượng Cẩn vừa nói vừa bế Thanh Ngôn lên đi về phía giường lớn phía sau.
“Đợi đã! Ta về không phải vì nguyên nhân này ưm...”
Thanh Ngôn bị người phía trên đè lên hôn sâu, hôn một cách mãnh liệt, đầy khao khát khiến hắn suýt ngạt thở.
“A Ngôn, ta vì nhớ ngươi mà nhịn muốn hỏng rồi. Hôm nay ngươi nhất định phải bồi thường đủ cho ta.”
“Buông ra cái tên biến thái này! Tay ngươi chạm vào đâu thế hả? Ưm... Đừng...ưm..”
Sau đó bên trong vang lên từng tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp, tiếng của y phục bị xé rách khiến mấy cô nàng đứng ngoài nghe lén đỏ hết cả mặt. Họ còn muốn nghe tiếp thì đã bị mấy nam tử khác đá ra ngoài.
...***...
Từ lúc xuyên qua đến giờ cũng đã hai tháng, đây là lần đầu tiên Sử Hồng vào cung. Hôm nay hắn muốn đến tìm Tử Lâm. Mấy ngày không nhìn thấy thằng nhóc có chút nhớ. Không biết Tử Lâm có chăm chỉ tập luyện theo những bài thể dục hắn đưa cho không. Mấy ngày vừa rồi hắn cho người làm một chiếc tạ tay nhỏ, hôm nay mang đến làm quà cho Tử Lâm. Chỉ cần cậu nhóc cải thiện được sức khoẻ là hắn có thể đưa cậu ra ngoài cung chơi rồi. Tử Lâm chắc chắn rất thích.
Tuy nguyên chủ vào cung không ít lần nhưng với Sử Hồng thì là lần đầu tiên. Cảnh Điền phải chỉ dẫn đường đi cho hắn cực kì chi tiết khiến Cảnh Điền phải nghi ngờ hỏi:
“Chủ nhân, đã lâu như vậy rồi kí ức của người vẫn không quay lại được bao nhiêu ư? Tại sao đường vào cung lại không nhớ chút nào vậy?”
“Ờ, hình như... có một vài ký ức không quay lại được. Hơn nữa, hình như sau khi mất trí nhớ khả năng nhớ đường của ta cũng kém hơn.”
“Lão gia có biết không ạ? Để thuộc hạ mời thái y đến khám cho người.”
“Có gì nghiêm trọng mà phải mời thái y. Khỏi đi.”
Bất chợt Sử Hồng chú ý thấy một vị tiểu thư rất xinh đẹp đang đi tới từ phía đối diện. Từ lúc hắn xuyên đến đây vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với các mỹ nhân cổ đại. Nữ tử này rất đẹp, lại trông có vẻ hiền dịu, thướt tha, đúng kiểu hắn thích. Thế mà người ta vừa nhìn thấy hắn đã hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Sử Hồng đứng chết trân không hiểu tại sao.
“Cảnh Điền, trông vẻ ngoài của ta xấu xí lắm à? Sao nàng ấy vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy?”
“Chủ nhân, ý người là quận chúa Hâm Đình?”
“Quận chúa Hâm Đình? Cái tên hình như quen quen.”
“Chủ nhân, người quên rồi sao? Đó chính là người mà chủ nhân đã túm tóc rồi đẩy xuống hồ mới dẫn đến việc bị nhốt vào Đại lý tự đấy a.”
“...”
Hắn xém chút đã quên mất chuyện này. Nguyên chủ có lỗi với vị quận chúa này, đáng ra hắn phải xin lỗi lại để nàng ấy sợ hãi chạy mất. Nghĩ đến cái danh đoạn tụ của hắn nổi tiếng khắp kinh thành thì cô gái nào nhìn thấy hắn chắc cũng sợ chạy mất dép. Vậy thì hắn kiếm vợ kiểu gì bây giờ? Nghĩ đến đây Sử Hồng không khỏi thở dài.
...***...
Lúc Sử Hồng đến cung của Lục hoàng tử tìm thì thật ngạc nhiên là Tử Lâm vẫn chưa dậy. Trời lúc này cũng đã gần trưa, bình thường hắn biết Tử Lâm dậy khá sớm, không hiểu tại sao hôm nay lại vậy.
Thực chất đêm hôm qua Tử Lâm đã ngủ rất trễ. Gần cả tháng nay vị ca ca bí mật kia của cậu không xuất hiện khiến đêm nào cậu cũng ngủ không ngon. Mãi đêm qua huynh ấy mới trở về thăm cậu, cậu vui sướng ngồi trò chuyện suốt đêm với huynh ấy, thành ra sáng nay dậy không được. Nhưng đã lâu rồi cậu mới lại có thể ngủ ngon đến vậy.
Tử Lâm đang ngủ nên Sử Hồng không tiện làm phiền, chỉ đành quay về. Món quà hắn định tặng cho cậu nhóc cũng không tiện gửi. Món quà này có chút đặc biệt, hắn muốn tự mình tặng và hướng dẫn cho Tử Lâm cách sử dụng. Hắn vừa mới cất bước đi thì đột nhiên nghe tiếng gọi:
“Khang thế tử.”
Đó là một giọng nói vô cùng dịu dàng và ấm áp của nữ nhân mà hắn tin chắc rằng bất kì ai nghe xong cũng sẽ thấy rất có cảm tình. Sử Hồng ngạc nhiên quay lại nhìn. Đến phía sau lưng hắn là một nhóm các nữ nhân mà người đi đầu ăn vận vô cùng trang trọng, trên người còn khoác áo bào hình phượng hoàng. Hắn biết người này là ai.
“Kính chào hoàng hậu nương nương!”
“Lâu lắm không gặp thế tử. Sao ngươi lại ở đây? Ngươi... không lẽ đến tìm Tử Lâm?”
"Thưa vâng. Vi thần tới thăm Tử Lâm nhưng có vẻ như đệ ấy vẫn chưa dậy.”
“Tử Lâm vẫn chưa dậy ư? Sao hôm nay thằng bé lại ngủ nhiều như vậy? Tiểu Tâm, ngươi vào đó xem Tử Lâm thế nào rồi.”
Thị nữ đứng ngay sau lưng hoàng hậu cúi đầu vâng lệnh rồi vào trong cung. Thấy hoàng hậu hành động của như thế đột nhiên Sử Hồng cũng cảm thấy lo lắng. Sức khoẻ của Tử Lâm vốn không được tốt, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Hoàng hậu nhìn nét mặt lo lắng của Sử Hồng thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Trước kia, vì để theo đuổi Tinh Húc, vị thế tử này đã mấy lần tìm đến Tử Lâm để lấy lòng nhưng đều bị Tinh Húc tìm cách ngăn cản. Cho nên Sử Hồng trước giờ chưa từng gặp được Tử Lâm, đáng ra sẽ không nên có vẻ mặt lo lắng như đối với người thân như thế.
“Thế tử có phải đã từng gặp qua Tử Lâm rồi?”
“Vâng. Đã gặp qua mấy lần, vi thần và Tử Lâm có giao tình rất tốt.”
Hoàng hậu vô cùng ngạc nhiên. Tinh Húc từng nói sẽ không bao giờ để Sử Hồng tiếp cận Tử Lâm vậy mà tại sao y vẫn gặp được, lại còn gặp đến mấy lần, có giao tình rất tốt? Không lẽ Sử Hồng đã làm gì thằng bé rồi?
Nhìn thấy hoàng hậu nhìn mình với ánh mắt đầy nghi ngờ Sử Hồng ngoài cười trừ ra không biết phải nói gì. Hắn biết hoàng hậu là mẹ ruột của thái tử, khẳng định là không ưa gì hắn. Nguyên chủ của thân thể này đã làm xấu mặt con trai bà ta đến như thế mà.
Một chốc sau tì nữ tên Tiểu Tâm chạy ra nói Tử Lâm chỉ đang say ngủ Sử Hồng mới thở phào một hơi. Hoàng hậu vẫn luôn quan sát thái độ của Sử Hồng, đột nhiên đề nghị.
“Dù sao Lâm nhi cũng chưa dậy, thế tử có muốn đến chỗ bổn cung nói chuyện chút không?”
Sử Hồng nghe mà giật mình, trong lòng vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Hoàng hậu không phải muốn chỉnh hắn thay cho con trai bà ta đấy chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]