Giường trong khách *** làm cho bộ xương già cốt mục của hắn bắt đầu lay động.
Vị dược liệu đắng chát còn tràn ngập trong miệng, giống như mưa gió tháng hai, không ngừng rót nước xuống cơn buồn ngủ của hắn. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh hắn cảm giác có người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đầu mơ hồ, liền thốt lên: “Liệt nhi?”
Bóng dáng kia dừng lại, một lát sau mới thấp giọng đáp: “Là ta, bệ hạ.”
“…”
Trong lòng Sở Tang bỗng nhiên xẹt qua một loại cảm giác mất mát vi diệu, tựa như vị cay đắng còn đang quanh quẩn không tiêu tan trong khoang miệng vậy, chậm rãi tẩm đắng đến tận đáy lòng, dung hợp với ánh sáng hôn ám trong sương phòng, nhất thời tối tăm không rõ.
Dung Dũ là vào đưa nước, thanh niên vừa thấm ướt khăn rửa mặt vừa nói: “Bệ hạ, chúng ta đi Tây Bình.”
Sở Tang nhận lấy tấm khăn ấm áp vừa phải: “Cũng được.”
Tây Bình là đất phong của Nhiếp chính vương Sở Kỳ, địa thế phức tạp, phần nhiều là núi rừng, một nơi ẩn thân thật tốt.
Dọc theo đường đi thuận buồm xuôi gió, trạm kiểm soát vào thành cũng thuận lợi thông qua, dân gian thậm chí nghe không thấy một chút tiếng gió trong cung có người trốn đi bị truy nã, hết thảy bình tĩnh đến nỗi làm cho hắn mao cốt túng nhiên.
“Đại ca ca, ngươi có thề giúp ta gỡ con diều xuống không?”
Giữa đường chạy đi, Dung Dũ đến khe suối cách đó không xa múc nước, hắn liền một mình ở tại chỗ chờ, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243137/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.