Dung Dũ tựa hồ đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, hắn chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sau thanh niên liền mọi sự đại cát.
Ra khỏi hoàng cung, không trung lập tức cũng cao xa thấu triệt hơn không ít, làm cho tấm lưng vẫn một đường nặng nề của hắn cũng thẳng lên được.
Từ cửa sổ nhỏ của xe ngựa nhìn lại đằng sau, chỉ thấy cảnh vật trong rừng nhanh chóng chạy lùi lại, ánh mặt trời chiếu qua tán cây loang lổ, hết thảy đều vạn phần khoái trá tốt đẹp.
Tốt đẹp đến nỗi làm cho lão đậu nha khô quắt như hắn cũng sắp một lần nữa nảy mầm.
Đầu hắn còn ở ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh, đường núi gồ ghề, một cái xóc nảy khiến cho hắn mất cân bằng, đầu đập lên song gỗ cửa sổ, cộp một tiếng kinh động cả Dung Dũ đang đánh xe, thanh niên vội vàng vén mành: “Làm sao vậy bệ hạ?”
Hắn ôm trán, nhịn đau: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi bận chuyện của ngươi đi, quả nhân không có việc gì…”
Thanh niên dừng xe ngựa chui vào, vạn phần cẩn thận lấy ra khăn tay, nhỏ giọng hỏi:” Làm sao vậy bệ hạ? Để vi thần nhìn xem?”
Sở Tang đành phải ngượng ngùng buông tay, lộ ra cái trán bầm tím, ánh mắt đau đến sắp dâng nước, hàm hồ: “Đụng phải…”
Dung Dũ a một tiếng, từ trong hòm thuốc tùy thân mang theo tìm ra một cái bình nhỏ, đổ chút dược cao lên khăn tay.
“Nơi này xóc nảy, bệ hạ người phải ngồi vững vàng một chút.”
Trán được dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243136/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.