Sở Tang động khung rối trong tay, ngồi trên ghế nhỏ phía sau màn trắng, xướng khúc Chiêu Quân xuất tái.
Càng xướng ngực càng trống rỗng, loại tình tự thất lạc bi thương này trước kia quá mức hiếm thấy, thế cho nên hiện tại xướng một khúc muốn bi tình có bi tình, muốn chiều sâu có chiều sâu, cứ như sắp bị cát vàng nơi biên ải bao phủ. Nếu để cho lão bầu gánh lại đây nghe hắn xướng khúc này, tuyệt đối sẽ không chê được điều gì nữa…
Tình không thực ý không sâu, chỉ có mặt ngoài.
Chiêu Quân là một mình xa xứ nơi cát vàng vô biên, hắn bây giờ là…Mặc dù không thể nói là chúng bạn xa lánh, nhưng luận lẻ loi hiu quạnh thì cũng không sai. Duy nhất Sở Liệt còn ở bên cạnh thì lại là một con sói con ăn…ăn tươi nuốt sống người, làm cho hắn khó có thế tự kiềm chế tim đập gia tốc, càng thêm cảm thấy tội lỗi.
Cam chịu ném bì ảnh luôn xem như trân bảo xuống đất, vùi đầu nơi tay cánh tay, hít sâu vài hơi xong trong mũi lại càng thêm đau nhức không chịu nổi. Hắn muốn thanh tĩnh, sớm đã cho cung nữ thái giám lui ra ngoài điện, hiện giờ một mình đứng giữa cung điện trống trải, càng làm cho người ta cảm thấy… muốn ngủ gà ngủ gật.
Đã nhiều ngày vì cái chết của Sở Kiều mà lo lắng mệt mỏi, lại đã có vài đêm không thể ngủ yên, tinh thần hoảng hốt, gối lên cánh tay của mình như vậy lại thật thần kỳ cỏ vài phần cảm giác an toàn, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243135/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.