Sơn thành Tây Bình địa thế hiểm trở, toàn thành dựa vào núi mà dựng nên, lấy nơi hiểm yếu làm lá chắn, địa thế trong thành bắc cao đông thấp, vì thế kết cấu kiến trúc so với kinh thành phi thường bất đồng, cực giàu đặc sắc.
Xe ngựa theo quan đạo duy nhất của Tây Bình đi vào thành, hắn nhịn không được lòng hiếu kỳ cứ mãi thúc giục thêm một roi lại một roi, bảo Dung Dũ dừng xe ngựa, tính toán đi bộ vào, thuận đường thưởng thức một chút phong tình dân tộc nơi này.
“Ân, được rồi, phía trước có khách ***, ta vào trong đó dừng xe lại.” Thanh niên dắt xe, tay cầm dây cương, dặn dò: “Không được chạy loạn.”
Hắn nhất thời lão kiểm ảm đạm đến cực điểm, giận dỗi chất chồng nói: “Biết, ta đi cùng với ngươi, đã được chưa?”
Thanh niên mặt mày nghiêm nghị nghiêm túc nói: “Vậy cũng tốt, cẩn thận làm đầu.”
Hai người cùng vào khách ***, thuê sương phòng, lại bảo tiểu nhị đem lên tràn đầy một bàn món ngon địa phương. Từ khi xuất cung đến nay, hắn đi rất nhiều nơi, mỗi lần đến một nơi đều phải hảo hảo nhấm nháp mỹ thực đặc sản của nơi đó. Những thứ này không giống thức ăn trong cung không hồn không phách làm cho người ta không có khẩu vị.
Ăn được nhiều, đi được nhiều, nhìn được nhiều, hắn nhất thời cảm thấy cả người cũng trẻ trung hơn một chút, thực có vài phần hương vị những năm tháng còn thịnh khi xưa.
Xuất cung, mới chính thức thấy rõ những năm nay giang sơn Sở gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243138/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.