Sau khi ngơ ngác một hồi, Ứng Tức Trạch cảm thấy cạn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Anh, em đang buồn ở đây, mà anh lại ngồi bên cạnh đan áo len, anh cảm thấy như vậy thật sự ổn sao?"
Lộc Tri Vi nói có sách mách có chứng: "Một tấc thời gian là một tấc vàng, tôi chỉ đang tranh thủ tận dụng thời gian một cách hợp lý trong lúc im lặng bầu bạn với cậu thôi. Hơn nữa, đây chẳng phải là tôi đang cho cậu thời gian để bình tĩnh, sắp xếp lại ngôn từ hay sao."
Tiếp đó, cô nói với giọng điệu và vẻ mặt vô cùng hiền từ: "Thế nào rồi, bây giờ muốn nói chưa?"
Nhìn thấy Lộc Tri Vi hiền từ như vậy, Ứng Tức Trạch đột nhiên nhớ tới một người: "Anh, anh có biết vẻ mặt hiền từ của anh bây giờ giống ai không?"
Lộc Tri Vi: "Giống ai?"
Ứng Tức Trạch: "Giống bà nội em."
Lộc Tri Vi nghe vậy, chớp chớp mắt, rồi ngượng ngùng gãi đầu: "Bối phận cao thế này, ngại quá đi."
Haizz, tự dưng có được một đứa cháu trai.
"...?"
Ứng Tức Trạch bị làm cho bật cười, nụ cười mong manh ấy lan tỏa trong đáy mắt cậu ta, thế mà lại khiến cậu ta tạm thời quên đi nỗi buồn.
Lộc Tri Vi thấy cậu ta cười, cũng yên tâm cất kim đan và cuộn len đi: "Cười rồi à? Cười là tốt rồi."
Nụ cười của Ứng Tức Trạch chợt tắt, cậu ta quay đầu nhìn mặt ao xanh biếc, cả trái tim như một chiếc lá sen trôi nổi trên mặt nước, trống rỗng, không thể chìm xuống.
Mười ngón tay đan vào nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682264/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.