🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Vấn Thiên nhìn chung quanh, thân hình hắn chớp động, muốn nhìn xem trong cái thánh viện hoang vu này có cái gì.  

             Mảnh không gian này rất rộng, yên tĩnh không tiếng động, có một tòa lâu đài cổ xưa, Tần Vấn Thiên bước vào trong đó. Từng cột đá tựa như những khối đá lớn do thiên nhiên đúc thành, cao vút trong cổ bảo, cao tới trăm trượng, khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy cổ bảo phong cách cổ xưa này lại thêm phần khí thế huy hoàng, tuy hoang vu, lại khiến người ta cảm giác một loại khí tức thần bí.  

             Bước vào trong đó, cổ bảo hoang vu như có bậc thang, tầng tầng đi lên, đi tới tận trời. Mỗi một cột đá cũ ký cũng tựa như khoe khoang uy nghiêm của nó. Tần Vấn Thiên ở trong cổ bảo này lại mơ hồ sinh ra một cảm giác thành kính, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, không tự chủ mà tự nhiên nảy sinh.  

             Bước vào trong cổ bảo, đi vào một tòa đại điện ở trung tâm. Bốn bề đều là vách đá, vẫn là vẻ cổ xưa cũ kỹ, giống như một ngôi chùa đổ nát, Tần Vấn Thiên từng bước một đi về phía trước, nơi đó có khắc một cái chữ cổ to lớn - Chân!  

             Chữ chân rất lớn, tựa như tích chứa một cỗ khí tức kỳ diệu, Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác được có một luồng ánh sáng chiếu lên người mình, nhưng cẩn thận cảm thụ lại không thấy gì cả. Cái loại cảm giác huyền diệu đó trong nháy mắt biến mất, nhìn lại chữ chân đó, vẫn như vậy, bình thản không có gì lạ.  

             Tần Vấn Thiên nhìn thêm chút nữa, không có gì cả, thậm chí cổ bảo này còn có lỗ hổng, ánh sáng chiếu vàng vô cùng sáng ngời, mơ hồ có loại cảm giác thông suốt. Nhưng mà loại cảm giác đó lại không bắt được.  

             - Chân, vì sao chỉ có một chữ.  

             Tần Vấn Thiên lẩm bẩm nói nhỏ. Ở trong cổ bảo này, không có gì cả, chỉ có một chữ này.  

             Thân hình hắn chợt lóe, đi ra khỏi cổ bảo, tìm kiếm những địa phương khác. Nhưng mà hắn phát hiện, mảnh không gian này rất hoang vu, hơn nữa rất lớn, điều khiển pháp bảo tiên binh đi lại mấy ngày, vẫn không thể đi ra khỏi. Chỉ là thỉnh thoảng có thể thấy mấy cây cổ thụ chọc trời, cho dù ở vùng đất hoang vu này cũng không khô héo.  

             - Sẽ không phải bị ám hại thật chứ?  

             Tần Vấn Thiên thầm mắng trong lòng. Sao lại có cảm giác đi ra khỏi mảnh Tiên Hải hư vô tới được lục địa, nhưng mảnh lục địa này lại không khác gì Tiên Hải.  

             Chẳng lẽ, hắn lại phải lặp lại chuyện làm ở Tiên Hải một lần nữa. Vậy thì mấy thứ này có ý nghĩ gì?  

             - Không đúng, nhất định có chỗ nào đó không đúng. Ta đã vào thánh viện Thiên Đạo, lại khám phá hư vô, nhìn thấu Tiên Hải không phải là biển, là quy tắc, mới tới được nơi đây. Thánh viện Thiên Đạo sẽ không khiến ta rơi vào một hoàn cảnh tương tự.  

             Tần Vấn Thiên thầm nói trong lòng. Trường Thanh Đại Đế muốn đưa hắn vào nơi này tu hành, nơi này có thể khiến cường hào các phương Tiên Vực chấn động, một nơi mà cường giả Tiên Vương cũng phải điên cuồng tràn vào, một thánh viện Thiên Đạo mở ra một thời đại mới, chắc chắn sẽ không nhàm chán như vậy.  

             Như vậy hắn tới nơi này, nhất định có ý nghĩa gì đó.  

             - Chân, cầu sự thật. Chẳng lẽ là bởi vì ta cởi bỏ bí ẩn của Tiên Hải, nên mới bị đưa tới nơi đây cầu sự thật?  

             Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư vô, hỏi:  

             - Là có ý đó sao?  

             Trong hư vô không truyền tới âm thanh nào nữa, Tần Vấn Thiên thầm mắng, người đối thoại với mình lúc trước, đến tột cùng có phải là một tồn tại chân thực ở nơi này hay không.  

             Qua một lúc lâu, Tần Vấn Thiên từ bỏ, không tính hỏi đối phương nữa. Hắn hồi tưởng lại cảm giác kỳ diệu sinh ra trong cổ bảo lúc trước, lại khiến cho hắn mơ hồ cảm nhận được sức mạnh phật môn.  

             Sức mạnh phật môn từ trước đến giờ luôn thần bí mạnh mẽ, khó mà đo lường được, dùng thiên cơ cho người tu hành lĩnh ngộ.  

             Chẳng lẽ, trong này, ẩn chứa thiên cơ của phật môn sao?  

             Tần Vấn Thiên nghĩ đến phương pháp mình vượt Tiên Hải, chính là nhìn thấu bí mật của Tiên Hải.  

             Đạo biến thành, quy tắc diễn hóa, đâu phải biển, Tiên Hải không phải biển, Tiên Hải không bờ bến, vốn không có Tiên Hải, ta đã ở thánh viện, còn cần đi nơi nào. Lĩnh ngộ và lời nói của hắn lúc trước, cùng với việc cởi bỏ bí ẩn về Tiên Hải, tỉ mỉ cảm nhận, hình như cũng mơ hồ có một loại cảm giác của thiên cơ.  

             Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân mình bước vào nơi này?  

             Tần Vấn Thiên càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, cuối cùng cười khổ. Xem ra, hắn cần phải cởi bỏ chữ Chân đó, mới có thể thấy được sự thật.  

             - Đi.  

             Tần Vấn Thiên điều khiển tiên binh đi tới, uyển chuyển như một tia sấm sét, rong ruổi ở trong không gian hoang vu, một lần nữa trở lại nơi cổ bảo kia. Lần này, hắn chậm rãi bước vào trong đó, cảm nhận từng luồng khí tức trong cổ bảo này, đi thể ngộ loại cảm giác này, cuối cùng đi tới cổ điện trung tâm của cổ bảo, một lần nữa đi tới trước mặt chữ Chân kia.  

             - Chân, trong một chữ này, sẽ cất giấu bí ẩn như thế nào.  

             Tần Vấn Thiên thầm nói trong lòng, tỉ mỉ cảm ngộ. Hắn nhắm mắt lại, tiên niệm thả ra, muốn tìm được loại cảm giác kỳ diệu đó.  

             Trong lúc tình cờ, Tần Vấn Thiên sẽ mơ hồ cảm nhận được cái loại ý cảnh đó, nhưng lại hư vô mờ mịt, rất khó nắm bắt.  

             Đến giờ Tần Vấn Thiên đã tu hành nhiều năm, hắn biết tu hành tuyệt không phải chuyện một sớm một chiều. Theo tu vi tăng lên, tâm tính của hắn càng ngày càng bất phàm, có thể đè ép tính tình, đi tu con đường mà bản thân cho là đúng, cho dù cuối cùng phát hiện là sai, cũng kịp quay đầu làm lại.  

             Tần Vấn Thiên cứ như vậy ngồi trong cổ bảo, cả ngày nhìn về phía chữ cổ kia. Tu hành một năm dài, tu vi của hắn không tăng lên chút nào, nhưng hắn vẫn đắm chìm trong đó. Nếu đổi thành hắn trước kia, có lẽ khó mà làm được.  

             Một ngày này, Tần Vấn Thiên mở mắt.  

             Ngồi tĩnh tọa một năm, nhìn về phía chữ cổ đó.  

             - Trong cổ tịch từng nói, cường giả đại năng phật môn có thể ngồi tĩnh tọa diện bích cả ngàn năm vạn năm, hiểu thấu đáo thiên cơ. Hiện giờ ta ngồi tĩnh tọa một năm, tham ngộ một chữ này, tuy chưa hiểu thấu đáo, nhưng cũng nhìn trộm được một hai.  

             Tần Vấn Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm. Tâm cảnh hắn ôn hòa, hoàn toàn không có một tia nóng nảy.  

             - Cầu sự thật cầu sự thật, có thể nhìn thấy hư vô, có khi nào có thể xét lại mình, nhìn thấu bản thân hay không.  

             Tần Vấn Thiên thì thầm, hắn lại nhám mắt lại lần nữa, muốn tự nhìn thấu bản thân.  

             Tần Vấn Thiên nghĩ tới rất nhiều chuyện. Vì sao hắn kiên định tu hành, bởi vì số mệnh người bình thường không nằm trogn tay mình, thậm chí không cách nào bảo vệ người bên cạnh. Năm đó, Tần phủ ở thành Thiên Ung trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng là dựa vào thực lực mà giải quyết. Chuyện của hắn và Mạc Khuynh Thành cũng suýt nữa là cách biệt sinh tử, nhưng cũng nhờ đủ thực lực mà có thể tới được với nhau. Tiên Vực, Đông Thánh Tiên Đế cậy vào thực lực bản thân, cưỡng ép phát động cuộc chiến Tiên Vương ở thế giới Lạp Tử, bao nhiêu người vô tội chết thảm. Thiên Lam Tiên Quốc chèn ép Trường Thanh Tiên Quốc, cưỡng bách công chúa gả sang.  

             Từ khi hắn ra đời, không biết cha mẹ nơi nào, không biết sống chết của cha mẹ, chỉ biết mối huyết hải thâm cừu. Những thứ này, tất cả đều là động lực cho hắn tu hành.  

             Ở cái thế giới này, người yếu hèn, sinh mạng như cỏ rác.  

             Tâm trở nên mạnh mẽ, không được dao động, không người nào tác động được, đây chính là Chân.  

             Hắn nghĩ tới thân nhân của mình, bằng hữu của mình, nghĩ tới tính cách của hắn.  

             Hắn còn nghĩ tới huyết mạch của bản thân, nghĩ tới năng lực tu hành, nghĩ tới tinh hồn và Tiên Đài của mình.  

             Một ngày này, hắn bắt đầu từ những loại năng lực sở trường của mình, cẩn thận đi cảm ngộ bản thân, cảm ngộ con đường tu hành mà mình đã đi qua.  

             Không gian hoang vu, thời gian trôi qua hình như không có ai quan tâm.  

             Cách thời điểm Tần Vấn Thiên từ Tiên Hải bước vào nơi này đã qua ba năm, nhưng Tần Vấn Thiên giống như không có cảm giác được vậy.  

             Một ngày này, hắn ngồi xếp bằng dưới gốc một cây cổ thụ trong không gian hoang vu, toàn thân nở rộ ánh sáng phù văn chói mắt, dung hợp huyết mạch với các loại sức mạnh Tiên Ma luyện thể, thân thể giống như thân thể Thần Ma vậy, dường như bền chắc không thể đánh gãy.  

             Thân xác hiện giờ của Tần Vấn Thiên là được đúc ra lần đầu tiên khi hắn xông vào thành Cổ Đế kia, sau khi đặt chân vào Tiên Đài thì lại đúc ra thân xác hoàn mỹ lần nữa. Về sau, sau khi xâm nhập sơn trang Thần Thủ, cảm ngộ thần thủ, trước mặt thân thể kim sắc kia, lại một lần nữa thăng hoa, lột xác.  

             Đến hiện giờ, thân thể này đã vô cùng hoàn mỹ, nhất là lúc dẫn động sức mạnh thần thủ, giống như thân thể của thần, dung hợp tất cả các loại sức mạnh của Tần Vấn Thiên mà đúc ra. Thậm chí Tần Vấn Thiên tự tin rằng, thân thể của hắn không hề kém với Tiên Đài thánh phẩm hoàn mỹ không chút sứt mẻ, cũng là vô song ở Tiên Vực.  

             Lại ở một ngày khác, Tần Vấn Thiên ở một nơi nào đó trong khu vực hoang vu này thả Tiên Đài của mình ra. Tiên Đài của hắn hoàn mỹ, không có một chút tỳ vết nào, có thể tùy ý diễn hóa, kèm theo sức mạnh thuộc tính của tinh hồn, phát ra các loại uy năng mạnh mẽ.  

             Hắn có thể làm cho Tiên Đài hoàn mỹ diễn hóa ra hình đại bàng, làm cho hắn giống như được đại bàng phụ thể, nở rộ ra thuật công phạt của đại bàng trong bảo đỉnh, uy lực vô cùng.  

             Từng ngày từng ngày trôi qua như vậy, mặc dù cảnh giới của Tần Vấn Thiên không tăng lên, nhưng thực lực của hắn lại từng chút từng chút trở nên mạnh mẽ, tự mình cảm ngộ xét lại bản thân, có thể không ngừng đôn đốc bản thân trở nên mạnh mẽ, làm cho các loại năng lực càng thêm hoàn thiện.  

             Tần Vấn Thiên cũng thường xuyên trở lại cổ điện nơi trung tâm cổ bảo, một người một mình, đối mặt với chữ Chân kia, nhắm mắt khổ tu, mỗi ngày lĩnh ngộ một tia.  

             Thỉnh thoảng, Tần Vấn Thiên cũng sẽ nhớ Thanh nhi và Khuynh Thành, cũng suy nghĩ xem bằng hữu của hắn có tốt hay không.  

             Tần Vấn Thiên không biết lúc nào bản thân có thể gặp được bọn họ, nhưng hắn hiện giờ chỉ có thể chú tâm đi thăm dò, đi trên con đường cầu sự thật này.  

             Khu vực hoang vu không biết xuân thu, thậm chí Tần Vấn Thiên cũng dần dần quên mất thời gian.  


             Từng đợt âm thanh kỳ diệu đột ngột tấu vang, thật giống như phạn âm đại đạo, không gian hóa thành lập thể, ký tự vô tận và quang văn giăng khắp nơi. Một chớp mắt này, cổ điện vốn chất phác không màu mè đang tản ra phật quang sáng chói không gì sánh kịp. Đi kèm với những phạn âm tràn vào trong đầu Tần Vấn Thiên, thì tựa như còn xuất hiện vô số chữ cổ trôi nổi lơ lửng trong đầu hắn, vô cùng huyền diệu.  

             Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên biết, con đường những năm này hắn đi, cho tới bây giờ đều là đúng, không có đi sai. Hiện giờ, rốt cuộc hoàn thành biến chất.  

             - Đây là sức mạnh chí thượng của phật môn sao.  

             Tần Vấn Thiên chấn động trong lòng, giờ phút này hắn lại có loại cảm giác, sức mạnh kỳ diệu tới trình độ phức tạp này, lại mơ hồ có thể sánh vai với Thần Thủ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.