Tiên Hải, không có điểm cuối.
Ngày này, cách ngày nhóm Tần Vấn Thiên vào Tiên Hải đã ba năm.
Tần Vấn Thiên lẳng lặng nằm trên thuyền cô độc, tâm vô tạp niệm, quên mất bản thân.
Tiên Hải này, giống như con đường tu hành, không thấy điểm cuối, vĩnh viễn có cảnh giới mạnh hơn đang chờ.
Tiên Hải có thể giống như thân thể người, không ai biết được giới hạn của thân thể, nó có thể không ngừng chứa tiên lực, giúp thân thể trở nên mạnh mẽ.
Mà người tu hành ở trong Tiên Hải, giống như Tiên Đài của tu sĩ võ mệnh, chẳng biết lúc nào có thể hấp thu đầy đủ sức mạnh quy tắc tiên uy mà đến được bờ bên kia.
Tần Vấn Thiên nằm rất lâu, hắn giống như là không có chuyện gì làm vậy. Khi thì mở mắt ra, nhìn bầu trời xanh kia, lộ ra nụ cười, cứ như vậy không muốn không cầu, cuộc sống buông bỏ mọi thứ, ngược lại cũng thoải mái, vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng vào lúc này, một cảm giác kỳ diệu đột ngột sinh ra. Phía trước hắn, trong Tiên Hải, xuất hiện một tòa thánh viện thần kỳ. Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên có loại cảm giác mãnh liệt rằng, chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể bước lên tòa thánh viện kia, thời khắc này, hắn hình như đã đi tới bờ bên kia.
- Tòa thánh viện này hình như có chút khác biệt với tòa lúc trước.
Tần Vấn Thiên nhớ tới thánh viện xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3736013/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.