🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chữ Chân phật môn ẩn chứa thần thông vô thượng, Tần Vấn Thiên càng tu hành càng cảm giác nó bác đại tinh thâm, khó mà thể ngộ. Hắn chỉ có thể không ngừng nhắm mắt khổ tu, tĩnh tư trong cổ bảo, phạn âm không ngừng, giống như âm thanh của đại đạo vậy.  

             Phật quang vô tận bao phủ thân thể, vô số phù văn ánh sáng rực rỡ trào vào trong cơ thể, thiên địa mênh mông. Tần Vấn Thiên đặt mình vào trong đó, cảm giác bản thân nhỏ bé yếu ớt, nhưng mà thực sự tĩnh lặng để thể ngộ bản ngã.  

             Chữ Chân này chính là một tuyệt học chí thượng, có uy lực vô biên, có thể làm cho người tu phát hiện chân ngã, cảm ngộ chân ngã, tiếp đó cảm ngộ sức mạnh chân thân, chân pháp cùng với chân ngôn, sâu sắc khiến cho Tần Vấn Thiên chấn động.  

             Chuyện tu hành, đương nhiên không phải chuyện một sớm một chiều, Tần Vấn Thiên thật sự không biết mình đã ở chỗ này vượt qua bao nhiêu xuân thu.  

             Còn những người còn lại ở phương nào, hắn cũng không biết.  

             Tiên Hải khó khăn, nhưng mà chỉ cần là người có ngộ tính siêu phàm đương nhiên có thể vượt Tiên Hải. Đám người Thanh nhi, Quân Mộng Trần, Hoa Thái Hư không có vấn đề gì.  

             Ở Tiên Hải phiêu bạt bốn năm, trong cổ bảo thêm sáu năm, bất tri bất giác, Tần Vấn Thiên đã bước vào mảnh không gian này được mười năm. Tần Vấn Thiên chân chính cảm nhận được theo tu vi cảnh giới tăng lên, cho dù là nhắm mắt trăm năm ngàn năm tu hành cũng chẳng có gì lạ.  

             Một ngày này, sau lưng Tần Vấn Thiên mơ hồ xuất hiện một pháp thân giống hắn như đúc, ánh sáng vạn trượng, sáng chói vô biên. Đây cũng là thân thể chân ngã do cái thân thể sức mạnh vô địch, chắc chắn kiên cố, uy lực vô cùng của hắn đề luyện ra, hóa thành một thân thể độc lập thật sự.  

             Cái này chính là sức mạnh của Chân, trên pháp thân kia có phật quang bao phủ, lưu chuyển rất nhiều cổ phù, giống như là thân thể cổ xưa thần bí, ánh sáng cũng đồng thời bao phủ bản thể. Tần Vấn Thiên hiện giờ, chỉ dùng thân xác thôi, cũng có thể khiêu chiến vượt cấp, uy năng mạnh mẽ.  

             Lại qua một năm, miệng Tần Vấn Thiên mơ hồ có thể nói chân ngôn, có thể ngưng tụ chân pháp, chỉ là uy lực còn chưa đủ mạnh mẽ.  

             Sau đó, con mắt ở mi tâm Tần Vấn Thiên lại mở ra lần nữa, giống như con mắt bị phá vỡ ra, thậm chí ngay cả cặp mắt vốn có của hắn, cũng chậm rãi mở ra, có phong mang.  

             Hắn liếc nhìn trong phù quang vô tận có bốn cánh cửa mở, tựa như cửa hư không, có thể đi tới những địa phương khác nhau.  

             - Cái này...  

             Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe. Hắn đi tới cổ bảo này đã tám năm, khi bước vào Tiên Hải thì dùng khoảng mười hai tháng tăng tu vi lên một cảnh giới, bước vào Tiên Đài tầng ba. Khi ở trong cổ bảo này, lại đạt được phương pháp chân ngã của phật môn, tu vi cũng có tinh tiến. Hiện giờ, hắn lại thấy được cánh cửa của thánh viện.  

             Nơi đây, thánh viện như có mấy tòa, mà từ nơi này có thể đi thông tới những thánh viện khác nhau.  

             Những chuyện này, dường như cũng chứng minh lời mà hư ảnh kia nói khi hắn vừa vào Tiên Hải. Phương pháp vượt biển khác nhua, sẽ đưa tới những nơi khác nhau. Phương pháp vượt biển của hắn là cầu sự thật, cho nên hắn bị đưa tới nơi này.  

             Tần Vấn Thiên không hề dừng lại, cho dù tu hành nhiều năm như vậy, nhưng nếu muốn hiểu được toàn bộ tuyệt học phật môn này vẫn là không có khả năng. Chỉ có không ngừng tu hành tăng lên, mới có thể không ngừng tiến bộ, chữ Chân khắc ở chỗ này, giống như là pháp quyết chân ngôn vậy, cần lĩnh ngộ mới có thể vào cửa, sau khi nhập môn lại cần không ngừng tu hành mới có thể tăng lên.  

             Cái này cũng giống như Thần Thủ, mặc dù hắn đang tu hành Thần Thủ, nhưng cho dù tới thời điểm này vẫn không thể nào nói là đã lĩnh ngộ hoàn toàn tu thành, bất quá chỉ là da lông mà thôi.  

             - Tu hành nhiều năm nhiều tháng như vậy, có tu hành nữa có lẽ cũng khó có đột phá lớn hơn, đi những nơi khác nhìn một chút.  

             Tần Vấn Thiên suy nghĩ trong lòng, sau đó đứng dậy, hai con ngươi đáng sợ liếc nhìn bốn cánh cửa hư không, thân hình chợt lóe. Tần Vấn Thiên không lựa chọn cẩn thận, đã tu phương pháp phật môn, vậy thì tùy duyên đi.  

             Bước vào cánh cửa hư không, Tần Vấn Thiên cảm giác bản thân trong phút chốc vượt qua hư không, khi chân hắn chạm tới mặt đất lần nữa, thì có tiếng sóng vỗ truyền tới, đó là những đợt sóng biển to lớn.  

             Lúc này Tần Vấn Thiên đúng trên dải đá ngầm to lớn cạnh bờ biển, sóng biển không ngừng vỗ trào lên, có nước biển tung tóe lên người, thấm ướt quần áo của hắn.  

             Quay đầu nhìn một cái, lại là một mảnh biển rộng mênh mông, phía trước có một đường đi lên, trên đó có một tòa thánh viện khí thế khoáng đạt phong cách kiến trúc cổ xưa.  

             - Xem ra tới rồi, khu vực cầu Chân, có đường đi thông tới thánh viện Thiên Đạo.  

             Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về phía trước, mặc cho sóng biển đánh ướt quần áo, sau đó bước chân đi về phía cửa vào thánh viện.  

             Chốc lát, Tần Vấn Thiên đã đi tới trước cửa tòa thánh viện phong cách cổ xưa này, vươn hai tay ra, Tần Vấn Thiên đẩy cửa thánh viện, bước vào trong đó.  

             Giờ khắc này, có một âm thanh kỳ diệu xuất hiện trong đầu Tần Vấn Thiên, đó là quy củ của thánh viện.  

             Cửa thánh viện khép lại sau lưng, Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước. Nói nơi đây là một tòa thánh viện, không bằng nói nó là một thế giới độc lập thì càng chính xác hơn.  

             Tần Vấn Thiên bước đi về phía trước, giống như cảm giác được cái gì, trong con ngươi của hắn thoáng qua một ý cười thản nhiên.  

             Qua một chốc lát, phương hướng xa xa có một tia chớp màu trắng đang nhanh chóng chạy tới bên này. Không qua bao lâu, thì một thân thể tuyết trắng đã chui vào trong ngực Tần Vấn Thiên, cọ lên ngực hắn.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn đụng chết ta sao.  

             Tần Vấn Thiên xoa đầu tiểu hỗn đản mỉm cười nói. Sau lưng tiểu tử cũng có một bóng dáng xinh đẹp đi tới, cũng lại gần Tần Vấn Thiên, là Luyện Ngục.  

             - Sao giờ ngươi mới tới vậy, bản bảo bảo đã đến thật nhiều năm, ngươi quá kém đi.  

             Tiểu hỗn đản nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, như có chút khinh bỉ, lại chậm hơn nó nhiều năm như vậy.  

             - Đường vượt biển khác nhau, đi tới nơi khác nhau. Trước khi tới nơi này ta đã tới một nơi khác, sau đó mới đi tới đây. Các ngươi thì sao, sau khi vượt qua Tiên Hải thì trực tiếp tới nơi này sao?  

             Tần Vấn Thiên hỏi, hắn với tiểu hỗn đản và Luyện Ngục cũng coi là tâm ý tương thông, nhất là với tiểu hỗn đản, vì giữa hai người sớm có khế ước tương liên. Nhưng dù sao cũng là hai cá thể độc lập, cách nhau cả một không gian thì cảm ứng vẫn mơ hồ.  

             - Đúng vậy, ta ở trên Tiên Hải ngủ một giấc, trôi trôi, sau đó tỉnh lại thì đến nơi này. Ngủ thật sự thoải mái.  

             Tiểu tử lười biếng nói, khiến cho Tần Vấn Thiên trợn trắng mắt. Cái này quá đơn giản rồi đi?  

             - Khoác lác.  

             Luyện Ngục nhỏ giọng mắng.  

             - Tiểu Luyện Ngục, sao ngươi lại nói như vậy chứ, ở nơi này bản bảo bảo vẫn luôn bảo vệ ngươi đó.  

             Tiểu tử ngước đầu nói. Tần Vấn Thiên cảm giác tên này càng ngày càng không đáng tin cậy.  

             - Luyện Ngục, tòa thánh viện này đến bao nhiêu người, có bằng hữu nào của ta hay không?  

             Tần Vấn Thiên hỏi Luyện Ngục.  

             - Người tới không ít, tầm ngàn người trở lên, rất nhiều người tới đây là yêu.  

             Luyện Ngục đáp lại:  

             - Còn bằng hữu...  

             - Có Vân Hi muội muội của ngươi.  

             Tiểu hỗn đản chen miệng nói, khiến cho Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn nó, cốc một cái lên đầu của tên khốn này. Tên tiểu hỗn đản này quả thực thiếu đánh mà.  

             - Ta cũng đâu có nói sai.  

             Tiểu hỗn đản lẩm bẩm, giống như có chút ủy khuất.  

             - Còn có Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sanh Ca và mấy người của Nam Hoàng thị. Ngoài ra, những người đi theo Vấn Thiên đại ca cũng thấy qua một ít.  

             Luyện Ngục nhẹ giọng nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, người Luyện Ngục chỉ đương nhiên là người của Đấu Chiến Thánh Tộc.  

             - Còn nữa, những tên yêu kia quá phiền toái rồi, thường xuyên quấy rầu Luyện Ngục, còn quấy rầy đám người Nam Hoàng Vân Hi nữa. Chúng nó muốn Luyện Ngục giúp chúng nó sinh ra hậu đại cho Chu Tước, còn muốn Nam Hoàng Vân Hi sinh ra bọn họ hậu nhân mang huyết mạch Phượng Hoàng. Vô sỉ.  

             Tiểu hỗn đản vô cùng khó chịu lẩm bẩm. Tần Vấn Thiên nhìn về phía Luyện Ngục, thì thấy sắc mặt Luyện Ngục cũng hơi có chút lạnh. Hắn lập tức biết, là có mấy tên yêu bắt nạt Luyện Ngục thật.  

             Những yêu thú kia rất nhiều tên là đại yêu có huyết mạch thuần khiết lợi hại, tới từ những thế lực yêu tộc, huyết mạch vô song. Ví dụ như Thiên Đại Bằng tộc với Bạch Hổ tộc kia, đều là thế lực vô cùng lợi hại. Tính cách của yêu cũng trực tiếp, bá đạo, lời của tiểu tử cũng không phải giả. Trước khi vào Tiên Hải hắn cũng đã lãnh giáo qua sự kiêu ngạo của những đại yêu huyết mạch thuần khiết kia, đại tộc siêu cấp của nhân loại Tiên Vực cũng dám đắc tội.  

             - Đi, chúng ta đi tìm bọn họ trước.  

             Tần Vấn Thiên mở miệng nói.  

             - Tìm ai cơ?  

             Tiểu tử hỏi.  

             - Mấy người Nam Hoàng Vân Hi.  

             Tần Vấn Thiên đáp lại. Ánh mắt tiểu hỗn đản linh hoạt quay vòng, cười cười nhìn Tần Vấn Thiên, thân hình Luyện Ngục thì chợt lóe, đi trước dẫn đường.  

             - Tòa thánh viện này có cái gì không?  

             Tần Vấn Thiên ngự không mà đi, dọc đường thì hỏi thêm.  

             - Có rất nhiều khu vực tu hành, cũng có không ít bí địa nguy hiểm. Bây giờ đám người Nam Hoàng Vân Hi đang tu hành trên một ngọn núi cổ. Trong núi cổ này có rất pháp thuật thần thông của yêu tộc, chỗ sâu tỏng núi cổ còn có yêu thú lợi hại, không biết là ở đâu ra.  

             Tiểu tử đáp lại.  

             - Nơi này thật là lớn, giống như một cái thế giới, không chỉ có một tòa thánh viện, còn rất nhiều nơi chúng ta chưa từng đi qua.  

             - Biết.  

             Tần Vấn Thiên gật đầu một cái, đoàn người ngự không mà đi. Qua một chốc, Tần Vấn Thiên thấy được phía trước có từng ngọn cổ phong, cao vút chọc trời.  

             Trước vách núi, trên đá lớn của từng ngọn cổ phong, có không ít người đứng.  

             Tần Vấn Thiên thả tiên niệm ra bao trùm, rất nhanh hắn đã tìm được chỗ của Nam Hoàng Vân Hi, thân hình chợt lóe, đoàn người lập tức đi về phía bên kia.  

             Nam Hoàng Vân Hi như có cảm giác, ánh mắt chuyển qua, thì thấy được Tần Vấn Thiên ngự không tới, trong con ngươi xinh đẹp lãnh ngạo chợt hiện ra một tia ý cười, mở miệng nói:  

             - Ngươi tới rồi.  

             - Ừ.  

             Tần Vấn Thiên đáp xuống, đi tới bên cạnh Nam Hoàng Vân Hi, Nam Hoàng Sanh Ca cũng ở đây, nàng nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:  

             - Không đúng nha, sao tới giờ ngươi mới tới vậy?  

             - Thánh viện không chỉ có một tòa, theo ta biết, có thể có tới bốn tòa, thần thông vượt biển khác nhau, có thể sẽ đi tới tòa thánh viện khác nhau.  

             Tần Vấn Thiên nói:  

             - Ta đã tới một nơi trước, sau đó mới tìm được một cửa vào đi thông tới nơi này.  

             - Hóa ra là vậy.  

             - Rất thâm ảo, hình vẽ khắc ở nơi này, càng lĩnh ngộ càng cảm giác thấy nó sâu không lường được, mơ hồ có thể sinh ra cộng hưởng với sức mạnh huyết mạch trong cơ thể. Thậm chí ta còn suy đoán, nó có thể kích thích huyết mạch, làm cho huyết mạch thuần khiết hơn.  

             Ánh mắt Nam Hoàng Vân Hi trở nên nghiêm túc. Tuy nàng là võ tu nhân loại, nhưng thủy tổ lại có huyết mạch phượng hoàng, trong cơ thể cường giả Nam Hoàng thị cũng tích chứa lực huyết mạch của phượng hoàng, nhất là những thánh nữ đã bước vào tổ địa tiếp nhận truyền thừa thì huyết mạch càng nhiều hơn.  

             - Cách xa nàng một chút.  

             Giờ phút này, có một giọng nói yêu dị truyền tới. Tần Vấn Thiên chuyển mắt nhìn qua, thì thấy cách đó không xa trước một tòa núi cổ, trên đá lớn, có một bóng người yêu dị, trên trán người này có dấu hiệu chữ Vương. Chính là cường giả Bạch Hổ tộc này bảo Tần Vấn Thiên cách xa Nam Hoàng Vân Hi một chút!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.