Cha ôm ta, biết mạng của ta là trộm được.
Sợ người ta phát hiện ra manh mối, từ đó trở đi cha đã xa lánh người trong tộc, ngay cả mò ngọc trai cũng độc lai độc vãng.
Thời năm bảy năm trôi qua trong nháy mắt, con gái ngoan ngoãn nghe lời, là bảo bối trong lòng ông.
Nhưng bảy năm qua đi, cha ta không có một ngày nào yên lòng.
Bởi vì ai cũng biết, bảy năm trước cháu trai và cháu gái duy nhất của lão gia Hàn gia ở Cao Sơn đạo, không may rơi xuống nước, sau khi vớt lên tính mạng cũng đã nguy kịch.
Lão gia không tiếc lấy trăm đấu ngọc trai làm thù lao, mời Dược Vương vào phủ, cuối cùng chỉ cứu sống được cháu trai.
Cô bé tên Hàn Sơn Nguyệt kia đã c.h.ế.t vào năm tám tuổi.
Cha thường gọi ta là "Bảo nhi ngốc", nói tới nói lui, chẳng qua là vì ta quá mức thật thà, là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời không bao giờ cáu kỉnh.
Ta nghe lời, hiểu chuyện, nhưng ta không phải thật sự ngốc.
Ta có thể từ trong lời nói của họ tìm kiếm manh mối, chắp vá thành câu chuyện hoàn chỉnh.
Ta biết cha ngày ngày lo sợ, cảm thấy mình có lỗi với Hàn gia.
Lúc ông uống say sẽ xoa đầu ta, dựa vào thân thể nhỏ bé của ta, khóc hu hu, ông vừa khóc vừa nói: "Bảo nhi của ta cũng là cục cưng của cha, đều là con nít như nhau, cớ gì Bảo nhi không được sống."
Không có bí mật nào có thể bị chôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-chau-ky/3709860/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.