Ta dụi mắt hỏi người: "Cha, chúng ta đi đâu vậy?"
Người nói: "Con phải nghe lời cha, cái gì cũng đừng hỏi, chuyện này không liên quan đến con."
Về sau cha rời khỏi Hàn gia, ta đuổi theo đến đầu ngõ, người hứa nhất định sẽ quay lại, đón ta về biển Chu Nhai.
Ta chờ đợi mỏi mòn, mong mỏi khôn nguôi, cuối cùng ta tự mình trở về biển Chu Nhai tìm người.
Nhưng cha ta đã chết.
Người trong tộc nói với ta, ông ấy liều mạng, nhất định phải đến đầm ngọc trai dưới đáy biển sâu mò ngọc trai.
Không ai muốn đi cùng nên ông đã tự mình đi. Chiếc thuyền rách nát kia trôi nổi trên biển ba ngày, cuối cùng bị người trong tộc phát hiện, lúc họ kéo dây lên, đầu dây bên kia chỉ còn lại chút thịt vụn trắng bệch.
Về sau ta thường nghĩ, nếu ngày đó ta không đuổi theo đến đầu ngõ, ông ấy không hứa sẽ đưa ta về biển Chu Nhai, liệu rằng những năm tháng sau này, ông ấy còn bình yên sống trên thuyền không.
Không, cha ta định sẵn không thể trở thành một người bình thường.
Từ nhỏ ông đã mất cha mẹ, một mình sống trên thuyền, dựa vào sự giúp đỡ của người trong tộc mà lớn lên.
Ông ấy bơi lội giỏi, lúc trẻ da dẻ đen nhẻm, ngũ quan đoan chính, là một thiếu niên tuấn tú.
Thiếu niên có một cô gái thanh mai trúc mã, nàng thích cười, mắt cong cong, thần thái phi dương.
Nàng không chê thuyền ông rách nát, không để ý cha mẹ ngăn cản, kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-chau-ky/3709859/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.