Ta trở về Hàn gia.
Trong Tông Chính đường, lúc Hàn Sơn Ngọc nhìn thấy ta, vẻ mặt liền toát lên vẻ kinh ngạc.
Ta quỳ gối trước mặt huynh ấy, lấy ra một túi vải nhỏ mang theo bên người từ bé.
Bên trong có một viên Lũy Lạp châu.
Trước kia cha rất cưng chiều ta, tuy trong mắt Hàn gia Lũy Lạp châu không phải là ngọc trai quý giá, nhưng trong mắt chúng ta, nó có thể đổi lấy năm đấu gạo, đủ cho ta và cha ăn hai tháng.
Đó là viên ngọc trai đẹp nhất mà cha từng mò được.
Nó thật sự rất đẹp, cả viên tròn trịa, tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết.
Bởi vì ta rất thích, năm đó cha không nỡ lấy nó đi đổi gạo, người khâu một cái túi vải nhỏ méo mó, đặt nó vào trong, để ta ngày ngày mang theo bên người, coi như ngọc trai bình an.
Ngư dân ven biển đời đời mò ngọc trai, đổi ngọc lấy gạo, họ kiên tin ngọc trai là vật cát tường, có thể mang đến phúc khí cho con người.
Viên ngọc trai này ta đã mang ba năm.
Bây giờ ta giơ cao hai tay, dâng nó cho Hàn Sơn Ngọc.
Ta nói với huynh: "Cha không còn nữa, từ nay về sau, A Bảo sẽ ở lại Hàn gia, mãi mãi bảo vệ Hàn Sơn Quân."
Đây sẽ là lời hứa long trọng nhất đời này của một đứa trẻ tám tuổi.
Ta thành khẩn nhìn huynh ấy, trong lòng thấp thỏm bất an, không nhúc nhích.
Hàn Sơn Ngọc chậm rãi đi về phía ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-chau-ky/3709861/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.