Ngươi làm gì thế? Thiếu niên nọ chỉ hừ một tiếng, rồi lùi về phía sau bảy thước.Vân Nhạc đầu lại nhìn người vừa lên tiếng, thì ra đó là một thiếu nữ áo trắng, xinh đẹp như tiên nữ. Chàng thấy thiếu nữ đó cau mày lại hỏi thiếu niên:- Người này với anh có thù hằn gì không? Sao anh lại giở chưởng pháp lôi đình ấy ra? Hồi nãy em thấy anh giở thủ đoạn, ai thấy cũng chán ghét, để em đi báo cho cha anh hay.Thiếu niên nọ cười gằn hai tiếng và đáp:- Em Liễu, em không biết… Thiếu nữ áo trắng liền đỡ lời:- Anh đừng nói thêm nữa, em đã nghe rõ cả rồi. Hàm Anh bước tới một bước vừa cười vừa nói:- Liễu hiền muội, chúng ta không gặp nhau có một năm trời mà cô đã xinh đẹp hơn trước nhiều.Thiếu nữ áo trắng cười nhạt một tiếng và đáp:- Sao không thấy Ngọc đại ca tới? Ba tháng trước em đã nhờ anh đưa tin hộ, chắc anh không chịu nói lại cho anh ấy hay phải không? Hàm Anh ngẩn người ra chưa kịp trả lời, Sủng Thịnh đã trả lời hộ:- Lưu thiếu hiệp đã tói đây từ ba tháng trước rồi, cô nương không gặp mặt thiếu hiệp hay sao? Hàm Anh vội cướp lời nói:- Ba tháng trước đây, Ngọc hiền đệ định đến đây nhưng lâm thời, y có việc phải đi Phúc Kiến, cũng sắp lên đến đây.Thiếu nữ áo trắng cúi đầu, thở dài một tiếng rồi đáp:- Em tưởng Ngọc đại ca quên em, ngờ đâu anh ấy đã đi Phúc Kiến.Vân Nhạc đứng cạnh đó, nghe thiếu nữ áo trắng nói đến Ngọc đại ca là thiếu niên lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-a-kiem/2338906/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.