Y cảm thấy khí huyết trong người đảo lộn, như có hàng vạn con kiến bò quanh người, các khớp xương rời rạc nên cứ rên rỉ luôn mồm và hai mắt lộ vẻ thảm khốc.Vân Nhạc cười nhạt một tiếng, múa kiếm chặt nốt cánh tay trái của kẻ thù. Máu chỗ vết thương phun ra có vòi.Bành Hạo loạng choạng suýt ngã, nghiến răng mím môi, cố gắng chịu đựng sự đau đớn và lên tiếng hỏi:- Bạn kia, kẻ mạnh còn kẻ yếu chết, đó là lẽ thường trong võ lâm, nhưng lão đây với bạn có thù gì mà bạn lại chém lão một cách tàn nhẫn như vậy? Nếu bạn không nói ra, lão có chết cũng không yên lòng chút nào.Vân Nhạc ngữa mặt lên trời cười cả một hồi, trông thật rùng rợn. Chàng vừa dí kiếm vào ngực Bành Hạo, vừa trầm giọng nói:- Ngươi muốn biết phải không? Cũng được, ta sẽ cho mi chết một cách minh bạch.Tới đây, chàng bỗng hạ giọng khẽ nói:- Ngươi còn nhớ việc Truy Hồn Phán Tạ Văn không? Hôm nay, con trả thù cho cha thì ngươi có chết cũng không ức chớ.Bành Hạo nghe Vân Nhạc nói như bị sét đánh ngang tai, thở dài một tiếng rồi đáp:- Thôi thôi, ta đành để cho người trọn chí nguyện vậy! Nói xong, y đâm xổ về phía trước, mũi kiếm xuyên ngực, y gào thét một tiếng thảm khốc làm vang động cả thung lũng…-oOo-Trong một làng đánh cá bên sông Gia Lăng, bỗng có một thiếu niên tuấn tú xuất hiện, đang đi lại trên bãi cát, thỉnh thoảng thở ra vài tiếng và lẩm bẩm tự nói: Ta đã diệt được già nữa số kẻ thù, ân oán cũng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-a-kiem/2338908/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.