Thạch Kinh Tử cao một thước bảylăm, so với những người cùng tuổi, có thể coi là lớn vóc. Hắn như contuấn mã, khỏe và dai sức, chân tay dài rắn chắc, môi đầy đặn đỏ hồng,mày đen rậm nhưng thanh tú chứ không quăn rối, kéo dài quá đuôi mắt làmtăng thêm vẻ ngang tàng của gương mặt.
Nhờ có những nét khôi ngô trên mức trung bình ấy, dân làng gọi hắn là“thằng bé được mùa”. Tuy chẳng ngụ ý gì giễu cợt, nhưng hỗn danh này làm cho những đứa trẻ đồng tuổi lánh xa, hắn lấy thế làm phiền muộn.
Còn Mãn Hà Chí, tuy không tuấn tú nhưng hỗn danh trên đôi với nó hợphơn. Mập và lùn hơn Thạch Kinh Tử, Mãn Hà Chí tròn quay, gương mặt cũngtròn. Mỗi khi nói, đôi mắt tròn xoe hơi lồi đưa láo liên trông khôi hàinhư một thằng hề. Mọi người thường chế giễu, ví hắn như con ếch.
Thanh niên đang tuổi lớn, nếu có bị thương cũng mau lành. Khi cả hai đãhoàn toàn bình phục, Mãn Hà Chí bứt rứt, không chịu nổi cảnh tù túng. Nó bực dọc đi lại trong nhà chứa củi như con thú bị nhốt trong chuồng, mồm không ngớt than vãn cảnh giam hãm. Nhiều lần nó tự ví là con dế kẹttrong hang tối khiến Thạch Kinh Tử được dịp chế nhạo:
- Thì dế với ếch có khác gì ! Dế ở được thì ếch cũng ở được !
Đôi khi chắc Mãn Hà Chí có để tâm dò xét hai mẹ con ở căn nhà trên, vìmột hôm nó ghé tai người bạn đồng cảnh thì thầm ra vẻ quan trọng:
- Đêm nào bà mẹ góa cũng đánh phấn làm đẹp mày ạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22753/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.