Thạch Kinh Tử nằm giữa những xácchết. Xác nhiều lắm, có đến hàng ngàn chứ không ít. Hắn thấy thế giớixung quanh hắn đảo lộn, quay cuồng, dường như điên khùng hết cả. Kiếpngười thật quá mong manh, chẳng khác gì chiếc lá thu, mặc cho gió đưađẩy.
Cũng như những xác chết bất động nằm kia, Thạch Kinh Tử phó mặc mưa nắng hành hạ. Chưa bao giờ hắn thấy yếu đến thế. Hắn tự hỏi không biết đãnằm đây từ bao giờ, thử cất đầu lên nhưng cố lắm cũng chỉ khỏi mặt đấtđược chừng non tấc.
Ruồi bay vo ve trên đầu. Thạch Kinh Tử định đưa tay xua nhưng không đủsức. Tay hắn cứng đơ, chỉ vài ngón là còn cử động. “Có lẽ mình nằm đâykhá lâu rồi. Chẳng biết bị thương ở những chỗ nào”, hắn thầm nghĩ.
Mây đen từng đám, thấp và nặng những đe dọa đuổi nhau trên bầu trời uám. Đêm trước, có trận mưa lớn đổ như trút lên đồng cỏ Sekigahara này,bây giờ tuy quá ngọ nhưng thỉnh thoảng vẫn còn những giọt mưa lớn lộpbộp rơi lên chiếc áo vải thô bết bùn và máu hắn đang mặc.
Cổ họng Thạch Kinh Tử khô rang. Mỗi lần thấy nước mưa rơi lên mặt, Thạch Kinh Tử há miệng hớp hớp những giọt mưa như con cá mắc cạn ngáp tìmdưỡng khí. Hắn khoan khoái uống những giọt nước ngọt lịm, tưởng mình làkẻ hấp hối đang được thân nhân thấm nước lên môi.
Đầu Thạch Kinh Tử nặng trĩu. Ý tưởng hắn mơ hồ, nhưng Thạch Kinh Tử cũng biết được phe hắn đã thua. Vào phút chót, Cổ Xích Anh bí mật phản chủ,trở cờ thành ra cánh quân của hắn bị đánh tập hậu. Trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22752/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.