Trải tấm lụa vừa nhuộm xong lên cỏ, Oa Tử giở nón ngồi nghỉ. Nước hồ xanh trong gợn sóng lăn tăn và tấm lụa nàng vừa nhuộm cũng một màu xanh mát, duy lòng nàng sao bồn chồn nhưlửa đốt.
Hai tháng trước, khi còn ở cốc Trúc Lâm, nghe tin Thạch Đạt Lang đượcvời vào Tôn phủ, Oa Tử vui mừng hết sức. Thôi thế là từ nay hết lo sợphập phồng và sự sum họp với người yêu không còn là một ảo tưởng. Thấpthỏm mừng thầm, nàng chỉ chờ dịp thuận tiện dời khỏi cốc. Nhân cốc chủlà Trúc Mộ lão nhân mới quy tiên, tuần bách nhật vừa mãn, Oa Tử mượn cớkhông tiện ở thêm, vào gặp Mẫn Đức là cháu của Trúc Mộ hiện giữ chứcquản trị gia nhân, xin cáo biệt đi Edo. Mẫn Đức lưu lại thế nào cũngkhông được, vả sau khi tổ phụ mất, không còn lý do gì để giữ nàng nữa,đành gọi gia nhân mang tặng vật ra tiễn.
Đến Edo, Oa Tử dò hỏi nhiều nơi mới biết Thạch Đạt Lang không được tuyển vào phủ, đã bỏ vùng Musashino đi đâu không rõ. Cánh hồng ngàn dặm tungbay. Căn lều hoang vắng, di tích còn lại chỉ có một cái bếp, than trovung vãi. Oa Tử lặng nhìn gian nhà cỏ xiêu vẹo trong cảnh đìu hiu,thương cho ai quạnh quẽ mà lại xót xa cho thân thế mình long đong. Vừabuồn, vừa sợ, nàng trở lại Edo, vào tạm trú tại một ngôi chùa. Nhân gặpngười mộ đạo chỉ dẫn, Oa Tử mới đến xin việc ở xưởng nhuộm vùng ngoại ônày.
Xưởng nhuộm là một xưởng thuộc loại tiểu công nghệ. Gia đình gồm hai vợchồng và một người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021867/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.