Ngay ngày hôm sau, Đại Quán dời đồng cỏ Misashino, để Hạo Nhiên ở lại lều một mình.
Lo buồn dần lắng, nhường chỗ cho những suy nghĩ chín chắn hơn trong lòng Hạo Nhiên. Nó không thể bỏ nơi này để đi tìm sư phụ, phần không biếtthầy bị giam giữ chỗ nào, phần đã hứa chờ Lâm Bằng trở lại.
Ngày nào, Hạo Nhiên cũng ra xóm tiều hỏi thăm tin tức. Nhưng cũng nhưnó, những người dân quê chất phác chẳng biết gì hơn. Việc quân quan lànhững việc xa vời, thuộc về một thế giới khác không liên hệ gì đến họ.Nếu có người nào chẳng may bị Oan ức thì ráng chịu. Họ chỉ biết việctrước mắt. Thương Hạo Nhiên côi cút, họ cho nó kê, đậu, đôi khi thóc gạo và giúp nó sửa lại căn lều. Đổi lại, Hạo Nhiên phụ dân xóm làm nhữngviệc vặt như xới cỏ, trồng rau, kiếm củi.
Ngày lại ngày trôi đi, Lâm Bằng không trở lại, Đại Quán cũng chẳng tintức gì, Hạo Nhiên thấy sốt ruột. Buổi chiều, tựa cửa nhìn về hướng núiChichibu, tưởng đến nơi sư phụ bị giam giữ, nó hình dung ra một ThạchĐạt Lang tiều tuỵ gầy yếu, thương cảm tràn ngập, nước mắt lại chan hòa,không sao cầm được. Trời thu nhạt, cỏ cháy dần.
Những cánh chim tựa mũi kim theo nhau thành hàng bay về phía chân trờixa tắp. Đối với Hạo Nhiên, những con chim đàn ấy sao mà sung sướng quávà nó mong được như chúng.
Một bữa kia không chịu nổi sự khắc khoải dằn vặt, Hạo Nhiên quyết định ra đi tìm sư phụ.
Bản tính cẩn thận và lo xa, nó chuẩn bị kỹ càng đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021865/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.