Thạch Đạt Lang đi bộ dọc theo bờsông, lững thững hướng về phía Kyoto. Hắn nghĩ tới lời cha dặn. Cho đếnlúc chết, cha hắn, ông Mưu Ni Sai luôn luôn nhắc hắn phải ghi nhớ côngnghiệp hiển hách của tiền nhân. “Ta tuy chỉ là kiếm sĩ quê mùa ở mộtlàng hẻo lánh miền chân núi, nhưng con chớ quên con thuộc dòng dõi YếtMân, một dòng dõi đã từng nêu nhiều chiến tích anh dũng và góp phần xâydựng nên xứ sở này. Con nên tự hào về công nghiệp ấy và phải cố noitheo”.
Những lời trối trăn ấy của cha lúc lâm chung còn như vang vọng bên taiThạch Đạt Lang vừa bùi ngùi vừa cảm khái. Lại nghe nói tại ngã ba sôngKogawa, chỗ hợp lưu của hai dòng suối lớn trước khi đổ vào đại hà chảyra biển, còn lưu lại di tích một căn nhà và một ngôi cổ miếu. Căn nhànày thuộc dòng họ Yết Mân do tổ phụ hắn dựng lên đã lâu đời, có đến hàng mấy trăm năm trước.
Tiện dịp qua đây, hắn muốn viếng thăm cảnh cũ để biết thêm về nguồn gốccủa mình, xem những di vật của tiền nhân và vào miếu thắp hương tưởngniệm. Nhưng đến nơi chẳng thấy nhà cửa gì. Hỏi thăm, không ai rõ. Có lẽnhà xưa, miếu cũ, không chịu nổi sự tàn phá của thời gian, đã sụp đổrồi; người ta dọn dẹp cày bừa san bằng thành ruộng.
Sự thay đổi sao mà nhanh chóng quá ! Cả một quá khứ oai hùng tan đikhông dấu vết. Còn lại, họa chăng chỉ mình hắn, kẻ thừa kế độc nhất vàcô đơn của một dòng họ bị quên lãng.
Thạch Đạt Lang tần ngần đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021787/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.