Hải Chính Hành đã say. Mặt lầm lì tái ngắt, ông đăm đăm nhìn tờ giấy hoa tiên không chữ để trước kỷ, lẩm bẩm:
- Thế này thì quá lắm ! Cậy có quyền thế muốn làm gì cũng được sao !
Hải Chính Hành chống tay toan đứng dậy, nhưng lảo đảo ngã ngồi xuống.Cúc Nương, ái thiếp ông, che miệng cười khúc khích. Ông nhìn nàng, chữathẹn:
- Nàng cười ta say chăng ? Chưa, ta chưa say, nhưng có say cũng chẳng hề gì. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. Phảithế không, ái nương ?
Nàng Cúc mỉm cười. Những cảnh này nàng đã chứng kiến nhiều lần. Kháchđến đây giải trí, mặc sức say sưa vì ở đa số, cơn say của họ vô hại.Quan niệm chung, rượu cũng là một thứ giải trí tao nhã, miễn người uốngvẫn giữ được vẻ phong lưu, đĩnh đạt.
Hải Chính Hành là nhà buôn, nhưng có máu nghệ sĩ, ưa đùa cợt. Ông biếthài hóa những tật xấu của mình thành ra dễ gây hảo cảm. Rồi vì dư dảtiền bạc, mua chuộc kết thân với giới quyền quý, nên được kính nể chẳngkhác gì các bậc vương tôn khác.
Nhưng đêm nay ông không hài lòng vì không được Yến Nương chiếu cố, mặcdầu đã cho người ân cần mời mọc. Điều ấy làm Hải Chính Hành cảm thấy như bị cự tuyệt.
Ông buồn rầu bảo người kỹ nữ:
- Sao vắng vẻ thế này ? Họ đi đâu cả ?
Cúc Nương không đáp, kéo tấm chăn mỏng choàng lên vai ông, ân cần khuyên giải:
- Khuya rồi, tiên sinh đi nghỉ, bận tâm làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021789/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.