Thanh Dương chẳng hề bận tâm, cười đáp:
“Đều là người một nhà, gọi là vinh quang cùng hưởng! Dán vàng thì sao, các người không muốn dán à?”
Lập tức mọi người vui vẻ cùng tiến lại, rộn ràng hưởng ứng.
Ta muốn để lại ấn tượng tốt, liền đứng thẳng người, giữ vẻ đoan trang, nở một nụ cười mím môi vừa phải.
Mọi người bỗng dừng lại, nhìn nhau thắc mắc:
“A Ngọc không vui sao? Có phải nàng thấy chúng ta phiền không?”
Ta ngơ ngác:
“Không có, không có. Ta nghe nói, nữ tử phải giữ lễ phép, mới được người khác yêu thích. Cười không hở răng chẳng phải là quy củ sao?”
“Đâu ra chuyện đó!” Thanh Dương kinh ngạc:
“Hoa nở trăm sắc, người cũng có ngàn vẻ. A Ngọc chính là A Ngọc, như thế nào chúng ta cũng thích.”
Thế là mọi người lại vui vẻ quây quanh ta, khen ngợi không ngớt:
“A Ngọc, A Ngọc!”
Ta cũng cười mãi không ngừng.
Như thể muốn bù đắp lại tất cả những niềm vui mà trước đây ta đã bỏ lỡ.
16
Những lúc rảnh rỗi, ta cũng giúp bưng trà rót nước.
Tước Nhi tỷ nhìn thấy, liền giật lấy từ tay ta:
“Đừng làm mấy việc thô kệch này, đôi tay của muội quý giá lắm.”
Tay ta thì có gì quý giá đâu, chẳng phải tay dùng để thêu thùa, chứ đâu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-la-ngoc-ty-vet/3742711/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.