Vào tháng tám mùa thu cao, kỳ thi hương ở Vân Châu diễn ra, Triệu nha nội mở tiệc lớn, mời gánh hát Khánh Vân đến phủ biểu diễn.
Từ sáng sớm đến khi đèn đuốc sáng bừng, ta cũng theo giúp bưng bê, phục vụ.
Khách khứa phần lớn là những đồng sinh, tú tài đến từ các nơi để dự thi.
Có người nâng chén, cất lời tán tụng:
“Vân Châu quả nhiên khác biệt, ngay cả gánh hát cũng hơn hẳn nơi khác. Kịch hát thì hay, y phục diễn cũng lấp lánh rực rỡ! Nhờ ơn nha nội, thật khiến chúng ta mở mang tầm mắt.”
Một người khác phụ họa:
“Huynh đài nói vậy chưa đúng, y phục diễn dù có lộng lẫy thế nào cũng không sánh được với vẻ phú quý rực rỡ, ánh sáng ngọc ngà của phủ Triệu gia!”
Lúc này, một thanh niên mặt nhọn cất giọng:
“Ta thấy chưa chắc, y phục lấn át cả kịch, chẳng phải là ngoài hào nhoáng, trong mục nát sao?”
Câu này không ổn, kéo cả phủ Triệu vào lời châm chọc.
Cả hội im lặng trong chốc lát.
Triệu nha nội ngồi trên cao lập tức sa sầm nét mặt, có vài mưu sĩ, môn khách đã đập bàn chửi mắng.
Ta bưng khay trái cây, tươi cười bước ra.
“Có thể thấy lời của Mặc Tử thật có lý: 'Nhuộm xanh thì xanh, nhuộm vàng thì vàng, cái gì đi vào môi trường nào thì sẽ đổi theo màu của môi trường đó.'
“Y phục của gánh hát Khánh Vân vốn dĩ bình thường, nhờ vào ánh sáng vinh hoa của phủ Triệu gia mới có được sắc thái rực rỡ như hôm nay.
“Ngày nay các vị công tử hội tụ nơi đây, được nhờ hào quang của nha nội mà rạng rỡ, ví như bám theo đuôi ngựa quý, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ đề tên trên bảng vàng, từ đây vươn đến chốn thanh vân.”
Nói xong, mọi người đều gật gù đồng ý, theo đà tán dương, lập tức khiến Triệu nha nội vui vẻ cười tươi như hoa nở.
Ta lặng lẽ lau mồ hôi, định quay người rời đi, thì từ phía sau vang lên một tiếng gọi.
“A Ngọc?”
Giọng nói gấp gáp, mang theo vẻ khó tin.
Là Thẩm Đình Chi.
Ta chợt nhớ ra, hắn cũng là tú tài, ba năm một kỳ thi hương, tất nhiên cũng có mặt ở đây.
“Thật là nàng sao? Vừa rồi ta còn không dám nhận.
“Mấy tháng không gặp, nàng đã thay đổi nhiều đến vậy…”
Thật kỳ lạ, trong lòng ta không có chút giận dữ hay oán hận nào.
Chỉ cảm thấy lời hắn lải nhải, thật ồn ào phiền phức.
“Trên sân khấu còn thiếu người, không thể bồi tiếp.”
Bước chân phía sau theo sát, Thẩm Đình Chi vội vã nắm lấy tay áo ta.
“A Ngọc! A Ngọc!
“Nương tử!”
Tiếng gọi ấy thật xa lạ, lần đầu tiên ta nghe từ miệng hắn.
Ta gạt tay hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Ta là người làm tạp vụ của gánh hát Khánh Vân, công tử e rằng nhận nhầm người rồi.”
Trong vườn, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Đúng thế, đúng thế, vị Thẩm công tử này vừa rồi còn nói phu nhân mình đang ở quê nhà, là một đại gia khuê tú hiểu lễ nghĩa.”
“Cô nương này mang trà nước vài lần, hắn đều làm như không thấy, sao giờ nàng ấy nổi bật thì lại vội vàng nhận thân?”
“Ta thấy chắc hẳn do nàng ấy dung mạo đẹp lại nói năng nhã nhặn, khiến hắn động lòng đen tối chứ còn gì nữa!”
Thẩm Đình Chi vốn sĩ diện, lập tức rụt tay lại.
Ta phủi phủi ống tay áo, sải bước rời đi.
19
Ta vốn nghĩ hắn sẽ không còn dây dưa nữa.
Nhưng mấy ngày sau, khi gánh hát vừa tan, hắn đã dò hỏi tìm đến hậu viện.
Tước Nhi tỷ cầm bát trà lớn hất thẳng vào người hắn, ướt nửa thân cũng không khiến hắn chịu đi.
“A Ngọc, ta vẫn luôn rất nhớ nàng.”
Ta liếc nhìn bộ y phục nhàu nhĩ, sờn rách trên người hắn, ừm, khó mà không nhớ cho được.
“Còn cả Lê Luyện nữa.” Hắn từ giỏ sau lưng ôm ra một cục rẻ xám trắng:
“Nàng không ở nhà, Lê Luyện ngày nào cũng không vui.”
Lê Luyện vốn là một con mèo trắng như tuyết, trước kia ta nuôi nó rất kỹ lưỡng, mỗi ngày đều nấu thịt gia cầm, lấy nước giếng, dùng lược chải chuốt.
Bộ lông dài mượt mà, sáng bóng hơn cả lụa là.
Giờ đây nó bẩn thỉu, bám đầy bụi, gần như không còn nhận ra màu lông thật.
Dưới lớp lông xù xì còn thấp thoáng vài vết thương bị cào cấu.
Chưa kịp nhìn kỹ, một bóng đen lao từ trên tường xuống, gầm gừ.
Tiểu Hắc cong lưng, bộ lông dựng đứng, cả thân mình phình lên gấp đôi, phát ra tiếng rít thấp trầm đầy đe dọa.
Lê Luyện co rúm lại, kêu lên thảm thiết.
Khi thấy tay ta đưa tới, nó càng gào thảm hơn.
Tay ta khựng lại giữa không trung, đổi hướng ôm Tiểu Hắc vào lòng.
“Được rồi, được rồi. A Ngọc thích Tiểu Hắc nhất, những con mèo khác A Ngọc không thèm đụng vào, được không?”
Lê Luyện rú lên một tiếng, một người một mèo nhìn ta với ánh mắt đầy tổn thương.
“A Ngọc, trước đây là ta sai, giờ ta đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Liễu Đường, sẽ không qua lại nữa.” Hắn u sầu nói: “Quay về nhà cùng ta đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]