Edit: Diệu Linhh
——-
Vinh Thiển không nhúc nhích. Lệ Cảnh Trình đứng ở cửa: “Em ghét tôi?”
”Có máy sấy không?”
Chỉ cần sấy khô chiếc quần lót này là cô có thể đi rồi phải không?
”Không có.”
”Sao lại không có?” Vinh Thiển thốt lên.
”Tôi tới đây để làm việc, không phải để hưởng thụ.”
Lại là những lời này, nhưng cho dù ở đâu thì cũng phải có một chiếc máy sấy chứ?
Lệ Cảnh Trình giơ tay lên lại lần nữa: “Nếu không em vào trong thay đồ, đi, mấy giờ rồi? Còn bữa sáng nữa?”
Vinh Thiển đỏ mặt, miễn cưỡng nhận chiếc quần lót kia, Lệ Cảnh Trình lại đem một cái túi khác cho cô: “Thay đồ đi, không cần trả lại!”
Cô cầm lấy rồi nhanh chóng vào phòng đóng cửa.
Vinh Thiển đứng ở trước gương, nếu như cô không mặc, chiếc quần kia vẫn ướt, dù có mặc lại nó cũng lộ những thứ không được lộ.
Cô nhìn chiếc quần lót trong tay. Chiếc này vẫn còn mới, nếu như cô thay vào...
Vinh Thiển cau mày, cứ cảm thấy có một điều gì đó rất lạ.
Thay đồ xong, Vinh Thiển xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, Lệ Cảnh Trình vào bếp rót cốc nước uống, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn mông cô. Áo sơ mi màu trắng mỏng bên ngoài làm rõ màu đen của chiếc quần lót bên trong.
Lệ Cảnh Trình không khỏi bật cười, cô vẫn mặc nó.
Vinh Thiển nghe thấy tiếng cười, quay đầu lại nhìn anh. Cô cảm thấy không thoải mái. Bây giờ cô đang mặc áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023611/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.