uốt cả đêm, ba người thức chăm sóc nó đến tờ mờ sáng mới chợp mắt. Ghê nhất là bọn họ mệt đến mức 5 phút điện thoại réo một lần mà vẫn ngủ được. Người gọi điện thoại ở đây không ai khác chính là Vương Nguyên và Williams, hai cậu lo lắng cho An An đến đau cả đầu rồi giờ lại đến hai tên nhóc kia, thực sự tức không chịu được, hai người còn tự nhủ nếu gặp được Tuấn Khải và Thiên Thiên thì sẽ xử chết hai tên đó. Trong khi Vương Nguyên đứng ngồi không yên thì Thiên Thiên đang ngủ ngon lành và tâm trạng dường như vô cùng vô cùng hạnh phúc, cậu vừa lim dim vừa giữ chặt đôi tay nó lại, dĩ nhiên, cậu rất sợ nó lại biến mất lần nữa. Nó nằm đó, khi những tia nắng bắt đầu đùa nghịch với gương mặt thanh thoát kia thì nó bắt đầu thức dậy. " Đây là đâu? Người mình đau quá, ơn trời là mình còn sống sót." Nó ngóc đầu dậy, phát hiện ra một tên nhóc, à không, một nam thần [hình như hơi quá] đang nắm chặt đôi tay nó. Nó im lặng, ngắm nhìn con người đó thật lâu thật lâu " Cậu vẫn đẹp như ngày nào chỉ là bây giờ trông chững chạc hơn 5 năm trước rồi, chắc cậu không biết tôi từng nhìn lén cậu rất nhiều lần đâu nhỉ? " Nó cười nhẹ, phải kí ức của nó đã quay về, nó nhớ lại được tất cả sau khi nhảy xuống vách đá. Kỉ niệm, những lúc khó khăn, những lúc vui vẻ, gương mặt cậu, hẹn ước, mọi thứ. Tự nhiên nước mắt nó cứ thế tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-co-gang-thay-doi-vi-anh/550622/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.