Màn đêm yên tĩnh, mặt trăng sẽ rất sáng nếu đêm nay không bị mây mù che phủ. Sương rơi xuống càng nhiều, cái lạnh lẽo hôm nay thật kinh khủng nhưng đâu bằng cái lạnh trong trái tim của cậu. Cậu suy sụp, nét mặt thất thần gào thét tên nó trong tuyệt vọng, bên cạnh là Tuấn Khải. Anh là đại ca, là anh cả nhưng trong lúc như thế này thì anh lại không thể nghĩ ra cách nào an ủi Thiên Thiên, ngoài việc quan sát em từ đằng xa thì anh chẳng thể làm được gì. Bỗng nhiên anh nghe có tiếng động, một giọng nói mệt mỏi, yếu ớt vang lên
- Chúng đi hết rồi hả? Có phải cậu không Thiên Thiên?
Nghe được câu nói này cả Tuấn Khải và Thiên Thiên đều bất ngờ. Họ chạy vội đến vách đá đó, vì trời quá tối nên không thể thấy gì nhưng giọng nói đó thì không lẫn đi đâu được " Là An An, cậu ấy còn sống " Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu, cậu liền mở đèn điện thoại soi xuống cơ mà lại không thấy nó đâu thay vào đó là một đoạn dây thừng dài. Giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên
- Xin lỗi nếu như cậu không phải là Thiên Thiên. Nhưng có thể kéo tôi lên không, tôi sắp chết rồi, chỗ này vừa tối vừa lạnh ghê lắm
- Chờ tôi chút_ Cậu nói, đi lại chỗ dây thừng rồi lôi lên. Thi thoảng cậu vẫn nghe thấy tiếng kêu nhẹ của nó, có thể là nó đau nhưng trước mắt phải giữ được mạng sống đã. Cuối cùng cũng lên được, người nó run lên vì lạnh, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-co-gang-thay-doi-vi-anh/550621/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.