Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, tiếng ồn ào ấy không còn nữa, bỗng trở nên im lặng một cách buồn bã. Mọi người đều nhìn theo hướng của cô ngồi. Bà phu nhân đứng dậy khỏi ghế tiến đến gần cô.
- Này, Vi Vi, sao thế cháu? Nào đừng khóc thế chứ? - Bà phu nhân hết lòng an ủi cô.
- A... cháu xin lỗi... đã làm mọi người mất vui rồi. - Cô nhìn mọi người cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể.- Cháu xin phép ra ngoài 1 chút ạ. - Không còn cách nào khác cô nàng chỉ đành ra khỏi đây và trở lại với một khuôn mặt tươi tắn để không làm mọi người buồn.
- Dì An, phòng vệ sinh ở đâu vậy ạ. - Cô nàng hỏi nhỏ.
- Xin lỗi, tiểu thư phòng vệ sinh ở tầng dưới đang bị hỏng, cảm phiền tiểu thư đi lên tầng 2.- Dì An ngại ngùng trả lời cô.
Cô bước lên từng bậc thang cứ càng nghĩ đến chuyện ban nãy thì nước mắt cô lại không kiềm lại được. DÒng lệ tiếp tục chảy xuống gò má. cô đâu thể ngờ ngày hôm nay cô lại buồn như vậy. Rõ ràng là chỉ đi gặp mặt ai mà ngờ họ thật sự là người quen cơ chứ. Ai mà ngờ họ sẽ nói về người cha của cô cơ chứ. Có lẽ sợ người khác phát hiện bản thân khóc nên cô nhanh chóng vào phòng vệ sinh của tầng 2 rồi đứng ép vào tường khóc. Cách phòng cô là phòng tắm, có vẻ như có ai đó đang tắm phòng bên cạnh.
------------ Phòng tắm bên cạnh ---------------
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-kia-toi-yeu-anh-duoc-chu/3034019/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.