Bạch Hồ vừa mới ra trường đã được nhận vào làm bác sĩ tại Bệnh Viện X. Lúc đầu cứ nghĩ mới vào làm thì chắc công việc sẽ nhàn lắm. Nhưng ai ngờ đâu, nhàn kinh khủng. Điển hình như ::
" Bác sĩ Bạch , anh qua phòng số 2 , bệnh nhân đang không ổn!"
" Bác sĩ Bạch, bệnh nhân này vừa đi tai nạn cần cầm máu gấp!"
" Bác sĩ Bạch, cần anh vào phòng cấp cứu gấp , bác sĩ chính cần người hỗ trợ!"
" Bác sĩ Bạch, bệnh nhân ở phòng số 5 liên tục nôn ra máu..."
" Bác sĩ Bạch..."
Suốt hôm bắt đầu làm việc tới bây giờ cũng tròn 1 tuần, cả ngày chạy đi chạy lại liên tục không ngừng nghỉ, vừa ăn một miếng cơm đã gấp gấp rút rút phải đi ngay lập tức. Ai thấu nỗi đau này?
Bận rộn một hồi cũng đã 7 giờ tối. Bạch Hồ vào phòng nghỉ ngơi, cậu cởi khẩu trang đặt mông xuống ghế mệt mỏi bẻ người.
" Bác sĩ Bạch!" Một y tá gõ cửa vào phòng.
Má! Lại gì nữa đây? Hành chết cậu rồi! Lại có bệnh nhân nữa sao? Vừa mới đặt mông thôi đã phải nhấc đít mà đứng dậy rồi. Bây giờ cậu chỉ muốn nằm xuống giường ôm chặt lấy mà ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
" Có người tới gặp bác sĩ Bạch!" Y tá nói
Bạch Hồ ra ngoài sảnh, người này không ai khác chính là Cao Uý. Mặc dù trời đã tối , nhưng Cao Uý luôn luôn toả sáng. Sáng chói cả một vùng trời. Có một số người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017471/chuong-86.html