Ai cũng đủ hiểu. Những cảnh sát lâu năm sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới việc bắt vài ba tên trộm nhặt nhãnh này cả. Vì đơn giản vừa tốn công sức vất vả lại vừa chẳng được gì. Ai mà muốn cơ chứ?
Nhưng đối với Tứ Bình thì khác, trong công việc. Anh luôn luôn nghiêm túc và trách nhiệm. Bình yên của nhân dân là trách nhiệm của người làm cảnh sát như anh.
Chẳng bắt được tên trộm, anh lại càng muốn bắt bằng được. Theo quan sát của anh, thì tên trộm rất có thể sống quanh khu vực đó. Nếu đã quá thuộc đường như vậy thì rất có khả năng là như vậy. Và khả năng thứ hai, bị anh phát hiện như thế này. Chắc chắn sẽ không xuất hiện một cách lộ diện nên có chút khó. Nhưng sau hôm rượt đuổi, anh vẫn nhớ rất rõ hình dáng của tên trộm đó. Thân hình nhỏ nhỏ khoảng 1m65-1m68 gì đó, có vẻ cũnv do thiếu ăn uống mà người gầy ốm. Cũng do trời quá tối nên anh không thể nhìn rõ được khuôn mặt , nhưng đôi mắt. Đôi mắt này anh nhất định sẽ nhớ rõ. Đôi mắt lạnh lẽo ấy anh sẽ không bao giờ quên được.
Tứ Bình sau khi đi làm về, lại chạy bộ loanh quanh khu đó mong sẽ gặp lại được tên trộm đó. Dù ít hay nhiều, chắc chắn sẽ gặp được.
" Thằng chó chết này! Lại ăn vụng !" Một tên chủ quán đang mắng một nhân viên trong đó.
" Tôi không có ăn vụng! Là con trai của ông lấy!" Nhân viên nói
" Á à! Mày dám cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017468/chuong-85.html