“Cô đợi tôi chỉ vì muốn chủ động ăn mắng à?”
Thịnh Đường cười khẩy: “Tôi không chủ động tìm anh đợi mắng, anh sẽ không mắng chắc?”
Trên khung cửa sổ ở tận cùng hành lang, gương mặt cô cùng với màn đêm bên ngoài đồng thời được in lên. Anh nhìn nét mặt vừa vô tư lại vừa quỷ quyệt trên lớp kính cửa sổ ấy, thầm nghĩ: Cô gái này cũng thật thú vị.
“Cô ấy à, xét đến thời điểm hiện tại thì đúng là chưa có gì, chỉ có một điều, mục đích không trong sáng.”
“Anh có ý gì?”
Giang Chấp cười khẽ: “Ai cũng nói cô là thiên tài trong mảng hội họa, sau này định trở thành họa sỹ à?”
“Không hề muốn, nếu không tôi dọn ổ trong Đôn Hoàng này làm gì.”
“Yêu thích văn hóa Đôn Hoàng nhưng cô cũng sẽ không cam tâm chỉ làm một họa sỹ chép tranh. Giáo sư Hồ từng giới thiệu về tranh của cô, cũng có những tư duy thiết kế nhất định. Thế nên tôi suy đoán, cô cũng đang thăm dò và tăm tia tới công việc thiết kế sáng tạo văn hóa.”
“Được đấy, mới đó mà đã nắm rõ về tôi như vậy rồi. Có điều, đây cũng chẳng phải bí mật gì. Ngoài bố mẹ tôi ra, những người khác đều biết tôi không những có hứng thú với việc chép bích họa và còn hứng thú cả với việc thiết kế sáng tạo văn hóa.”
“Vì sao lại không để họ biết?”
“Sợ họ đau lòng. Bố tôi là một họa sỹ truyền thống, dĩ nhiên sẽ muốn tôi kế thừa gia phong, nhưng một cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-anh-la-thoi-gian/3474089/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.