Có thể là do nghe thấy tiếng động dưới lầu, ở trêи lầu Hà Liêu Tinh mới vừa rửa mặt xong, đứng trêи cầu thang nhìn xuống dưới, vừa vặn nghe được cha Hà kϊƈɦ động nói đến “Ông đây đánh gãy chân nó”. Bùi Túc một mặt “Tôi là ai tôi ở đâu người này đang nói cái gì” ngơ ngác. Hà Liêu Tinh lần đầu tiên thấy Bùi Túc lộ ra vẻ mặt thế này, cảm thấy khá thú vị, thậm chí còn thấy thật đáng yêu, chẳng qua rất nhanh cậu liền chuyển sự chú ý lại. Chờ chút, cha cậu ngày hôm nay giờ này tại sao lại xuất hiện ở nhà? Tại sao ông lại nói chuyện kϊƈɦ động đến thế với Bùi Túc? Ông muốn đánh ai? Lần đầu tiên gặp Bùi Túc, bày ra một phương diện bạo lực như vậy trước mặt người ta có ổn không vậy? Hà Liêu Tinh cũng rất ngơ ngác, cậu vò tóc đi xuống lầu, trước hết gọi cha một tiếng, sau đó mới nhìn Bùi Túc ngồi trêи ghế sa-lông, nở nụ cười xin lỗi: “Để cậu đợi lâu, mình dậy trễ.” Bọn họ đã hẹn trước là được nghỉ sẽ cùng làm bài tập, tối hôm qua cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu nhớ cậu và Bùi Túc cùng khiêu vũ, sau đó… Sau đó? Sau đó nhớ không rõ, có xảy ra chuyện gì hay không. Ngủ dậy đã là giờ này rồi. Lúc Hà Liêu Tinh đi tới phòng khách, liếc mắt một cái nhìn thấy Bùi Túc mặc áo cao cổ, cậu hơi khó hiểu. Bây giờ cũng không đến nỗi lạnh đến thế chứ? Đến mức phải mặc áo cao cổ? Hà Liêu Tinh vừa định kêu Bùi Túc cùng lên lầu, Hà Huy liền gọi cậu lại, sắc mặt nghiêm túc: “Bùi Túc con lên trước đi, chú với Tinh nói chuyện riêng một lát.” Bùi Túc gật đầu một cái, mang theo nghi hoặc đi lên lầu. Tiếng bước chân lên lầu từ từ xa dần, rồi biến mất, phòng khách quay về yên tĩnh. Lúc có người ngoài còn được, Hà Liêu Tinh không quá quen với chuyện ở một mình chung với Hà Huy trong một phòng, hơi không thoải mái, Hà Huy mang đến cảm giác như là một người xa lạ quen thuộc nhất với cậu. Ngoại trừ phí sinh hoạt, hai người cơ bản cũng không có gì khác cần nói. Lúc này Hà Huy giữ cậu lại một mình, Hà Liêu Tinh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nở nụ cười: “Cha, cha muốn nói chuyện gì?” Hà Huy một lần nữa tự nhủ phải tỉnh táo, phải uyển chuyển, phải nói bóng gió, ông hít thở, từ tốn mở miệng nói: “Cha nghe nói con là Omega.” Lời nói ra khỏi miệng, ông vừa cảm thấy trào phúng, lại cảm thấy chua xót. Chuyện của con mình, lại phải truyền một vòng từ người ngoài, ông mới hay tin. Thật đủ thất bại. “Con sai rồi ạ.” Hà Liêu Tinh xin lỗi, “Con cảm thấy cha mẹ đều rất bận, không có thời gian lo lắng mấy chuyện nhỏ này của con, cho nên không nói với cha mẹ.” Hà Huy hơn một giờ trước mới vừa nói “chuyện có nhiêu đó”:… Khác nào bị một cây kim nhỏ đâm vào. “Chuyện này, sao mà là chuyện nhỏ được?” Hà Huy vắt hết óc mà nói, “Thật ra cha mẹ đều rất quan tâm con.” Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng ồ lên: “Con cảm ơn.” Hai chữ này hoàn toàn thốt lên theo bản năng, sau khi nói xong cậu mới cảm thấy hình như có mang nghĩa khác, thấp giọng nói: “Con không có ý đó, con muốn nói là, con biết, cho nên không muốn mang thêm rắc rối tới cha mẹ.” Hà Huy bỗng nhiên lại không biết nên nói cái gì cho phải. Hà Liêu Tinh thật sự rất hiểu chuyện, rất lễ phép, nhất là đối với ông, đặc biệt khách khí. Hà Huy chưa bao giờ biết thì ra một câu nói tùy tùy tiện tiện của người khác có thể làm cho ông khó chịu đến vậy, Hà Liêu Tinh lớn lên dưới mắt ông, ông vẫn cảm thấy nuôi con không có gì mệt nhọc, đảo mắt là thêm một tuổi, lại chớp mắt một cái, sẽ biết đi, lại đảo mắt, sẽ chạy sẽ nhảy sẽ đi học. Thế nhưng ông chợt phát hiện ông không nhớ rõ Hà Liêu Tinh khi còn bé trông thế nào. Hình như lúc còn rất nhỏ bi bô bò qua ôm lấy đầu gối ông, muốn ông ôm, mà số lần bị từ chối quá nhiều, Hà Liêu Tinh cũng từ từ xa cách khỏi ông. Lại lớn thêm một chút, ký ức có liên quan đến Hà Liêu Tinh lại càng mơ hồ hơn. Giữa ông và Hà Liêu Tinh, có rất nhiều rất nhiều năm tháng trống rỗng, chợt sự trống rỗng đó tất cả đều biến thành từng khối từng khối đá tảng, chắn ngang hai người, khác nào lạch trời, không thể vượt qua. Ông cho rằng trả chi phí là trách nhiệm to lớn tận cùng của người cha, ông cho là điều này có thể cho Hà Liêu Tinh cảm giác an toàn, không nghĩ tới tiền tài lạnh lẽo tích lũy càng nhiều, tình cảm gắn bó giữa họ cũng càng ngày càng nhạt. Cuối cùng thế mà lại đến nông nỗi phải lễ phép nói cảm ơn, nói làm phiền rồi, nói thật xin lỗi. Hà Huy cảm thấy thất bại, cảm thấy bất lực trước nay chưa từng có. Ông muốn lớn tiếng chất vấn Hà Liêu Tinh rốt cuộc ký hiệu là thế nào, cũng muốn hỏi cậu ở trong trường gặp chuyện gì, thế nhưng ông ý thức được cả Hà Liêu Tinh học lớp mấy cũng không biết. Vì vậy tất cả những câu hỏi đó đều nghẹn lại trong cổ họng, biến thành gai nhọn, lúc nuốt xuống, trong cổ họng máu me đầm đìa. Nháy mắt này, Hà Huy bỗng nhiên hiểu được tại sao Sở Yên lại cuồng loạn rống lên với ông trêи điện thoại. Con trai mình gặp chuyện lớn như vậy, ông làm cha, thậm chí ngay cả dũng khí để hỏi một câu cũng không có. Thực sự là buồn cười, thực sự là hoang đường. “Không phải là rắc rối…” Hà Huy nắm tóc, khó nhọc nói, “Con có chuyện gì, cứ nói với cha mẹ.” Hà Liêu Tinh lẳng lặng nhìn ông, đôi mắt ấm áp dịu dàng: “Dạ.” Nhưng cậu vẫn đứng tại chỗ như cũ, không tới gần một bước nào. Hà Liêu Tinh cúi đầu với ông: “Con sai rồi ạ, để cha và mẹ lo lắng.” Tóc tai bị túm chặt trong lòng bàn tay, sắp bị bứt xuống, Hà Huy lần đầu tiên biết bốn chữ “con sai rồi ạ” này chói tai như vậy. “Cha còn một chuyện muốn hỏi con.” Hà Huy ngồi ở trêи ghế sa-lông, cúi đầu, ở đuôi mắt đã có vân mịn xuất hiện, mắt rũ, giọng rất thấp, “Vừa nãy ở ngoài cửa, cha nghe thấy chất dẫn dụ của con bị ký hiệu.” Nháy mắt này, bóng người của ông nhìn qua đặc biệt tang thương. Ngay cả tư thế cũng thấp kém, phiền muộn. Hà Huy kinh doanh đã vô số năm, tiệc rượu đã tham gia vô số lần, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ trò chuyện quỷ, chưa từng không biết nên làm gì, không biết nên nói gì đến thế. Thời khắc này ông bỗng nhiên bắt đầu hối hận, tại sao không thường cùng Hà Liêu Tinh nói chuyện một chút, tại sao chưa từng, từ lần đầu tiên cậu đến gần ông, nắm chặt tay cậu. Hà Huy khó chịu như là ngực bị một tảng đá nặng trịch đè lên, thở không ra hơi. Ngón tay từ tóc chuyển lên trán, ông hạ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà, không muốn nhìn Hà Liêu Tinh. Không muốn nhìn cậu vẫn luôn đứng cách xa mấy bước, không chịu tới gần nửa phân. Ông nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm trạng, không nghĩ tới lúc mở mắt ra, Hà Liêu Tinh đang ngồi xổm ở trước người ông. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ bắn vào rơi lên trêи người Hà Liêu Tinh, trêи đất dài ra một cái bóng, nhỏ nhắn. Hà Liêu Tinh do dự rất lâu, đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Hà Huy, dường như nhận ra được tâm trạng khó chịu của ông, cho nên muốn dựa vào đó mà an ủi ông, cậu im lặng suy nghĩ một lát, hỏi: “Có phải là công ty có chuyện không ạ?” Đây là lần đầu tiên từ khi lớn lên Hà Liêu Tinh chủ động đến gần ông, Hà Huy cả người cứng ngắc, không dám nhúc nhích, cứ như một miếng gỗ: “… Không phải.” Hà Liêu Tinh thu tay về, à lên một tiếng. Hai người rơi vào trầm mặc. Đây là trạng thái nhất quán giữa họ, thường thường kết thúc bằng việc một người trong họ chủ động rời đi. “Ký hiệu là để chữa bệnh.” Hà Liêu Tinh mở miệng giải thích, cậu cũng không quen với khoảng cách thân cận như vậy, cho nên cậu hơi lùi về sau một chút, muốn ngồi ở chỗ ghế sa-lông cách Hà Huy khá xa. Nhưng trong nháy mắt cậu đứng dậy, Hà Liêu Tinh thoáng thấy ánh mắt Hà Huy lóe lên một chút mất mát. Hà Liêu Tinh im lặng một lát, bước chân xoay một cái, cùng ông ngồi trêи một cái ghế sa-lông. Cậu cố gắng thích ứng với khoảng cách này, ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay, chuyển tầm mắt, tiếp tục giải thích: “Con hồi sơ tam, cha mẹ cũng biết đó, sau đó trong lòng con có ám ảnh với Omega… Một năm trước lúc phân hóa, tự ý uống thuốc ngụy trang, kết quả là tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng, lúc trước đi khám bệnh, bác sĩ nói phải ký hiệu, kết hợp với thuốc mà trị.” Hà Huy không nghĩ tới Hà Liêu Tinh thế mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, giọng điệu kϊƈɦ động: “Con tại sao không…” Ông miễn cưỡng nuốt câu “Tại sao không nói với cha mẹ” xuống, cứng nhắc đổi đề tài: “Ai ký hiệu con? Nhân phẩm thế nào? Có đáng tin không? Bác sĩ nói thế nào?” “Là Bùi Túc.” Hà Liêu Tinh ngắn gọn đáp lại, “Bác sĩ nói không có vấn đề lớn gì, phối hợp uống thuốc là đến nơi.” Cậu hiếm khi có cơ hội ở chung với Hà Huy Sở Yên, khi còn bé, rất nhiều chuyện đều là dì bảo mẫu chăm cho cậu, phần lớn thời gian, họ đều bận. Có lúc Hà Liêu Tinh muốn nói chuyện với họ, muốn kể họ nghe một việc, nhưng họ vẫn luôn cầm điện thoại di động, ôm máy tính, không ngừng nói chuyện với người bên kia, sau đó đưa tay ra với bé, lòng bàn tay hướng lên trêи, kêu bé đợi một lát rồi nói. Đợi mười phút, đợi nửa tiếng, đổi lại vẫn là một câu cha mẹ đang bận, Tinh Tinh ngoan, chờ một chút. Hà Liêu Tinh bé nhỏ đứng tại chỗ, ôm đồ chơi, cô độc mà khổ sở, bé muốn nói cha mẹ tại sao không giữ lời, không phải chỉ cần đợi một lát thôi sao? Thế nhưng bé không dám nói, bé biết cha mẹ đều thích đứa nhỏ ngoan ngoãn, bé biết cha mẹ rất bận. Không sao cả, bé có thể đợi thêm. Hà Liêu Tinh bé nhỏ bé ngoan quay người rời đi, có một lần như vậy, bé thật sự là nằm nhoài trước đồng hồ báo thức, ôm đồng hồ báo thức, đếm từng giây từng giây. Thế nhưng cuối cùng bé lại đợi được tiếng hai người trước sau ra khỏi cửa. Bé đuổi theo chạy ra, trong căn nhà to lớn, chỉ còn lại một mình bé. Căn nhà trống vắng đến đáng sợ, như một cái rương to, bọc lấy Hà Liêu Tinh bé nhỏ. Bé đứng ở trước cửa, im lặng cực kỳ lâu. Bé nghĩ, không sao cả, bé còn có thể chờ họ về nhà, họ chắc chắn sẽ không quên đã hứa với bé, sẽ nghe bé nói. Sau đó đợi một năm, năm năm, mười năm. Nhưng mà bé không đợi được điều gì cả. Cuối cùng bất kể là xảy ra chuyện gì, đầu tiên Hà Liêu Tinh nghĩ đến là làm sao tự giải quyết được, không phải là đi nói cho họ biết. —— bọn họ rất bận rất bận, không có thời gian nghe, bé phải ngoan một chút, không nên đi quấy rối bọn họ. Chờ một chút đi. Tuy rằng không biết đến lúc nào mới không cần đợi nữa, nhưng Hà Liêu Tinh đã chờ thành quen, sau đó tê dại. Lúc này, người luống cuống không chỉ có Hà Huy, còn có Hà Liêu Tinh. Cậu ngơ ngẩn nghĩ, cậu đang nằm mơ chưa dậy à? Tại sao cha cậu lại chủ động hỏi nhiều chuyện về cậu như vậy? Không nghĩ tới là Bùi Túc, đứa bé kia trông rất đáng tin, Hà Huy thấp giọng ừm một tiếng, yên tâm hơn nhiều, ông đưa tay ra, muốn vỗ vỗ vai Hà Liêu Tinh, mà Hà Liêu Tinh theo bản năng né ra, tay kia liền vỗ vào không khí. Lòng bàn tay trống rỗng. Hà Huy nắm chặt lòng bàn tay, khổ sở đến mức không thể tả thành lời, cố nén giọng nói: “… Lần sau đến bệnh viện, con đưa cha mẹ cùng đi với nhé?” Những cặp cha mẹ khác, lúc con bị bệnh, câu thường nói nhất là “Cha mẹ dắt con đi bệnh viện”. Hà Liêu Tinh rũ mắt, hơi không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao. Khi cậu còn bé cũng bị bệnh, mà người ở bên cậu nhiều nhất là bảo mẫu, rất nhiều lần, bảo mẫu tận tình khuyên họ để họ chăm Hà Liêu Tinh nhiều một chút. Hà Huy luôn lơ đãng nói đã biết, Sở Yên xấu hổ mà nói được, lần tới nhất định sẽ làm vậy. Mà giống như cậu không thể chờ được đến lúc họ nghiêm túc đường hoàng [1] nghe cậu kể chuyện, lời hứa này cậu đã từng tin là thật, hi vọng đầy cõi lòng, từ trước đến nay chưa từng xảy ra. [1]Nguyên văn: 正儿八经, Hán Việt: “chính nhi bát kinh“, ý chỉ nghiêm túc – nguồn Baidu Bọn họ lần lượt lỡ hẹn, lần lượt biến hi vọng của cậu thành thất vọng. Sau đó từ thất vọng biến thành thói quen. Cậu muốn nói, không cần đâu, tự con đi cũng được. Cậu muốn nói, bỏ đi, cha mẹ bận quá. Mà im lặng hồi lâu, Hà Liêu Tinh động môi dưới, giọng rất nhẹ, câu trả lời lại là: “Dạ.” Không sao cả, coi như chỉ là nói cho cậu nghe, coi như Hà Huy không nghĩ tới chuyện làm thật. Bởi vì Hà Liêu Tinh đã quen, sẽ không đợi chờ nữa. [1]Nguyên văn: 正儿八经, Hán Việt: “chính nhi bát kinh“, ý chỉ nghiêm túc – nguồn Baidu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]