Tôi biết em! Biết từ rất lâu trước đây. Hiểu em! Hiểu hơn cả chính bản thân mình.
...___*___...
"Âu tiên sinh này! Anh từng chăm sóc người bệnh sao?"
Tề Nặc Khê dựa người vào giường bệnh, nhận lấy ly nước từ tay Âu Định.
Hắn ngồi xuống bên cạnh đưa thuốc cho cô. "Ừm... Em gái tôi cũng là bệnh nhân!"
"Vậy cô ấy đâu rồi?"
"Không còn nữa."
Một khoảng không im lặng, Tề Nặc Khê nhận ra mình vừa hỏi một chuyện rất không hay. Cô vội vàng xin lỗi. "Xin lỗi, có phải nhắc lại chuyện không vui rồi không?"
Âu Định thấy Tề Nặc Khê bối rối thì có chút buồn cười. Hắn ta cầm lấy ly nước đã được uống cạn, sau đó nhéo mũi cô: "Em bệnh lâu như vậy mới khiến tôi không vui, có thể mau khỏe chút không?"
Tề Nặc Khê im lặng, người này và cô chỉ vừa gặp nhau đôi ba lần, căn bản không thân thiết đến mức có thể làm những hành động thân mật như thế này. Tâm tư của hắn làm sao cô có thể hiểu được, thế nên cũng chỉ biết đoán mò.
"Tôi... sẽ cố gắng mau khỏi bệnh!" Cô nhìn Âu Định đứng lên đi ra ngoài cửa. Lên tiếng hỏi: "Anh ấy... không tìm tôi sao?"
Âu Định khựng lại, quay đầu nhìn cô, sau đó khẽ mỉm cười. "Tối nay em muốn ăn gì, tôi đi mua."
Cả hắn và cô đều biết, anh ấy cô nhắc đến là ai. Hắn cố tình phớt lờ không đáp lại cô. Như thế Tề Nặc Khê cũng ngầm nhận ra, Tề Hiên không tìm cô, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-tien-sinh-cho-em-dung-khi-de-yeu-anh/2791717/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.