Đưa em đến một nơi tràn ngập ánh sáng, nguyện làm đôi mắt cho em, ngay cả sinh mệnh này cũng sẽ trao cho em!
...___*___...
Tề Hiên có lẽ đã chẳng để ý đến cô, nhưng hôm đó anh nhìn xuống lầu, thấy mảnh vườn hướng dương đã bị phá tan. Giữa vườn, cô gái nằm im bất động, máu đỏ từ bên miệng chảy xuống, thấm vào những cánh hoa màu vàng rực rỡ.
Anh hốt hoảng chạy nhanh xuống lầu, trước mắt chỉ là một mảng hoang tàn. Tề Nặc Khê có lẽ cuối cùng đã thật sự không thể nào nói được nữa, đau lại càng không...
.........
Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện bao trùm hoà vào máu tanh. Ánh đèn đáng sợ của phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, không biết Tề Nặc Khê đã ở trong đó bao lâu, còn Tề Hiên lại không biết mình đã đợi ở đây bao lâu. Anh hoảng loạn ôm lấy đầu, tay chân bắt đầu run lên vì sợ.
Rõ ràng cô ta làm những chuyện đó là vì muốn anh thương hại, làm sao có thể đến mức này được.
Của phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ trẻ nhìn quét qua Tề Hiên một lượt, cô ta không nói lời nào chỉ đến gần lắc đầu rồi đưa cho anh một tờ giấy.
Tờ giấy đó là bệnh án của Tề Nặc Khê...
"Thời gian có thể sẽ ngắn hơn nữa! Không còn là hai tháng." Đó là thứ duy nhất cô ta nói trước khi quay người bước đi.
Tề Hiên chết lặng, hai tháng? Hai tháng gì chứ?
Suy nhược cơ thể trầm trọng
Có dấu hiệu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-tien-sinh-cho-em-dung-khi-de-yeu-anh/2791709/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.