Hướng dương bị ai đó phá nát, mặt trời bị ai đó đánh cắp, trái tim lẳng lặng bị chôn sâu xuống lòng đất.
...___*___...
Vì em biết mình không xứng đáng, thế nên lại càng sợ, sợ rằng anh rời đi, nhưng hoá ra níu kéo lại chính là đau khổ. Tề Nặc Khê từ đầu đến cuối, cái gì cũng không có, ngay cả lời yêu anh cũng không dám nói ra. Đôi lúc cô chỉ biết cười nhạo chính mình vì sao lại yêu anh nhiều đến thế. Thời gian hai người ở cạnh nhau là bao nhiêu? Ngay cả chút phát sinh tình cảm nhỏ nhoi cũng không có, thế nhưng cô vẫn yêu người đàn ông tàn nhẫn đó. Yêu đến đánh mất bản thân.
Bị một đám đàn ông xa lạ hãm hiếp, bị hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết, Tề Nặc Khê sau cùng chỉ còn lại thứ gọi là vỏ bọc. Tâm cô đã chết rồi, chết từ lúc anh nhẫn tâm nói ra câu nói ấy.
"Thứ như cô... rẻ tiền đến mức chẳng khác nào một con điếm..."
.........
"Tề tiên sinh! Bệnh tình của anh ngày càng trở nặng rồi." Vị bác sĩ già khẽ đẩy gọng kính, hai mắt u ám nhìn Tề Hiên.
"Tôi thấy mọi thứ vẫn rất tốt!"
"Thật sự rất tốt sao?"
"..." Khoảng không tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ, chỉ có duy nhất thứ ánh sáng mỏng manh từ ô cửa sổ xuyên qua tấm rèm cửa lọt vào trong.
"Bệnh tình của anh thế nào... chỉ anh mới có thể hiểu rõ. Đừng quá kích động để rồi gây hại cho người khác."
Bàn tay đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-tien-sinh-cho-em-dung-khi-de-yeu-anh/2791711/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.